Chương 125: Chiến thân
Đi qua khu rừng trúc, có một khoảng sân nhỏ độc đáo, yên tĩnh, tiếng chim cùng hoa thơm, ở giữa còn có một cái hồ nhỏ, một vài con cá chép đỏ vàng đang bơi trong đó.
Khung cảnh vốn dĩ phải yên tĩnh và trang nhã.
Nhưng ở bên hò, lại là một mớ hỗn độn.
Chỉ nhìn thầy trên mặt đất đều là những chai lọ bị đập vỡ, thuốc bắc và thuốc tây vương vãi khắp nơi, trước mặt những loại thuốc này là một chiếc ghé, trên chiếc ghế có một ông lão gầy quộc đang bị quấn trong một mảnh vải.
Tóc ông ta lưa thưa, trên người mặc đồ quân phục, sắc mặt tái nhợt vô cùng, run lẫy bẫy, hoàn toàn giống hệt như dáng vẻ của một ông lão lớn tuổi gần đất xa trời sắp bước vào cát bụi.
Tuy nhiên, ai có thể ngờ rằng ‘ông già’ trên thực tế vừa mới tròn năm mươi tuổi.
Hơn nữa ông ta chính là Trịnh Nam Thiên, chiến thần trong quân đội, mười năm trước vang danh ở Trung Quốc.
Trên thực tế, khi Lâm Dương lần đầu tiên đến Giang Thành, anh đã biết rằng Trịnh Nam Thiên được sắp xếp ở trong viện dưỡng lão này để tiến hành trị liệu phục hồi.
Mười năm trước, Trịnh Nam Thiên bị thương nặng trong một cuộc hành quân bí mật, dựa vào trình độ y học tiên tiền cùng với Tần Bách Tùng và hàng loạt phương pháp cứu chữa nổi tiếng của Đông y Trung Quốc, Trịnh Nam Thiên cũng có thể coi là giữ được mạng sống, nhưng cũng chỉ là giữ được mạng sống mà thôi. Sức mạnh và thậm chí là thân thể của ông ta đều bị tồn hại rất lớn, sức lực cũng giảm đi rất nhiều, đã không còn huy hoàng như ngày trước.
Lâm Dương từng nghe Tần Bách Tùng nói Trịnh Nam Thiên bị trúng độc, hơn nữa là một loại độc dược kỳ lạ, nếu không giải được chất độc, thân thể khó mà hồi phục, nhưng Trịnh Nam Thiên bị trúng độc đã mười năm rồi, chất độc đã nhập vào tận xương tủy, muốn trị khỏi là chuyện không thể nào, vì vậy Tần Bách Tùng đã kết án tử hình cho Trịnh Nam Thiên, để ông ta có thể sống tốt trong những năm tháng còn lại là được rồi.
Đương nhiên, Trịnh Nam Thiên, với tư cách là chiến thần trong quân đội, có thể nói là nhân vật tiêu biểu, tin tức về việc ông ta bị thương đã bị phong tỏa đầu tiên, hơn nữa nơi mà ông ta dưỡng thương cũng được di chuyển đến nhiều nơi, chính là để tránh bị một số nước thù địch phát hiện, rốt cuộc nếu như chuyện ông ta bị thương truyền ra ngoài, không chỉ dẫn tới hỗn loạn lớn trong quân đội, mà còn có thể khiến cho những nước thù địch mạnh mẽ kia cảm thấy rằng bọn họ có cơ hội để quấy rối Trung Quốc, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng mà trong nháy mắt mười năm qua đi, tin tức của Trịnh Nam Thiên cũng dần dần được lan truyền ra.
Có người nói rằng ông ta đã chết rồi.
Cũng có người nói rằng ông ta thực tế là đang bế quan tu luyện.
Có đủ tất cả các loại tin đồn, đương nhiên, sự thực nhất thực sự là tin tức về việc ông ta bị trúng độc.
Nhưng mà những điều này đã không còn quan trọng nữa.
Trịnh Nam Thiên đã mười năm không xuất hiện, trong quân đội đã xuất hiện rất nhiều tài năng trẻ, thậm chí còn có những người được mệnh danh là hậu duệ của chiến thần.
Tuy nhiên, sức ảnh hưởng của ông ta trong quân đội tuyệt đối không bao giờ thấp.
Lâm Dương được hai người quân nhân đưa vào.
Trịnh Nam Thiên vốn gầy gò yếu ớt, nhìn thấy Lâm Dương đi tới, đột nhiên càng tức giận hơn.
“Đã nói là ông đây không cần bác sĩ! Cút, cút hết cho tôi!”
Trịnh Nam Thiên tức dựng, đứng dậy đánh xung quanh, nhưng thân hình của ông ta quá gầy yếu, vừa mới đứng lên đã không thể đứng vững lại ngồi xuống.
“Thủ Trưởng!” Một thanh niên mặc đồng phục bên cạnh vội vàng dìu Trịnh Nam Thiên dậy.
Nhưng Trịnh Nam Thiên lại giận dữ hất ra, sau đó loạng choạng mà ngã xuống đất.
“Thủ trưởng!”
Mấy người vô cùng kinh hoảng, vội vàng đỡ Trịnh Nam Thiên lên ghê.
Lần này Trịnh Nam Thiên bị ngã đau, hai chân gầy guộc không thể cử động được nữa, chỉ có thể đau đớn nhìn người bên cạnh đỡ ông ta dậy.
Ông ta nhắm mắt lại, kìm giữ nước mắt không để tuông ra.
Đến đứng cũng đứng không vững nữa sao?
Thật sự đáng buồn!
Trên thực tế, ông ta biết, ông ta cái gì cũng biết.
Lý do tại sao ông ta lại kháng cự việc điều trị như vậy, chỉ là muốn chết đi thôi.
Rốt cuộc, một người được mệnh danh là chiến thần trong quân đội lại biến thành một ông cụ tệ hại sức trói gà không chặt, ngay cả việc đi lại cũng trở nên khó khăn như vậy, ai có thể chấp nhận được điều này?
Trịnh Nam Thiên hít một hơi thật sâu, xoa dịu trái tim đang bồn chồn của mình, sau đó mở mắt ra nhìn những người đang quan tâm ở xung quanh, đột nhiên toàn thân bùng lên sự mệt mỏi rã rời.
“Bỏ đi, các cậu gọi bác sĩ đến đi…”
“Được, Thủ trưởng!” Tiểu Triệu ở bên cạnh lo lắng gật đầu, sau đó nói với Lâm Dương: “Bác sĩ, nhanh kiểm tra cơ thể của thủ trưởng xem thủ trưởng rốt cuộc thế nào rồi!
“Tức giận hại đến tim, hơn nữa việc bị kích thích kéo dài thậm chí sẽ khiến cho huyết áp tăng cao, mạch máu mắt trực tự mới nôn ra máu, không phải là vấn đề lớn.”
Lâm Dương vừa châm kim vừa nói.
“Vậy thì tốt quá.” Tiểu Triệu thở phào nhẹ nhõm.
“Bác sĩ, tôi bao lâu nữa mới chết?” Trịnh Nam Thiên tức giận đến bất lực hỏi một câu.
Đối với ông ta mà nói, sống thêm một ngày trên cõi đời này đều là sự dày vò…
“Không chết được đâu.”
Lâm Dương đáp lại một câu.
Trịnh Nam Thiên tràn đầy tuyệt vọng.
Lại nhìn thấy Lâm Dương đã rút ra một cây kim bạc và nhẹ nhàng đâm vào cánh tay của ông ta.
Kim bạc khế run lên, lại giống như châm vào đậu hủ trực tiếp đâm vào cánh tay của Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên toàn thân run lên, sau đó nhìn cánh tay của mình.
Không hiểu sao ông ta lại cảm thấy cánh tay của mình trở nên ấm áp, như có một dòng nước ấm chạy trong đó.
Tuy nhiên, Lâm Dương lại lấy một cây kim khác đâm vào cánh tay còn lại của Trịnh Nam Thiên.
Ngay tức khắc, dòng chảy ấm áp lại bắt đầu.
“Thật thoải mái…” Trịnh Nam Thiên không khỏi phát ra một tiếng.
Những người xung quanh với vẻ mặt không thể giải thích được.
Trước kia thủ trưởng chưa từng phối hợp trị liệu, hiện tại sao lại ngoan ngoãn như vậy?
Lâm Dương cần thận tỉ mỉ châm kim, đám người ai nấy đều không dám thở mạnh.
Cứ như vậy kéo dài đến nửa giờ, Lâm Dương sau khi toàn bộ tay chân của Trịnh Nam Thiên đều trải đầy kim châm, lúc này mới dừng lại.
“Chàng trai trẻ, tôi chưa từng gặp cậu. Cậu là bác sĩ mới tới à?”
Trịnh Nam Thiên khó hiểu nhìn Lâm Dương hỏi.
“Cứ cho là vậy đi.”
Lâm Dương thản nhiên nói.
“Trước đây cũng có bác sĩ Trung y đến khám cho tôi, nhưng kỹ thuật châm cứu của bọn họ quả thực kém xa cậu. Thật không ngờ cậu còn trẻ như vậy mà đã có trình độ thế này. Thật sự là hiếm có.”
Trịnh Nam Thiên nói.
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Đây không phải là khen ngợi, đây là sự thật. Chỉ đáng tiếc, tôi đã là một kẻ vô dụng rồi. Cho dù y thuật của cậu có tốt đến đâu, cho dù cây kim này có lợi hại đến cỡ nào, đều không thể khiến cho tôi hồi phục được.”
Theo như ông thấy, những hành động này của Lâm Dương đều không có chút ý nghĩa.
Lâm Dương không lên tiếng, chỉ đứng yên tại chỗ, lằng lặng chờ đợi.
Một lúc sau, anh giơ tay ra và bắm vào chân tay của Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên toàn thân đột nhiên run lên, cơn đau dữ dội khiến ông ta rùng mình, trên mặt đỗ rất nhiều mò hôi.
“Anh đang làm cái gì vậy?”
Tiểu Triệu bên cạnh lo lắng, vội vàng ngăn cản Lâm Dương, đẩy anh ra.
“Tôi cảnh cáo anh, không được đi quá xa, nếu như thủ trưởng có mệnh hệ gì, ông đây sẽ giết anh!” Tiểu Triệu nổi giận đùng đùng nói.
“Những người bên cạnh ông đều có tình khí như vậy sao?”
Lâm Dương kỳ quái nhìn Tiểu Triệu, sau đó hỏi Trịnh Nam Thiên.
“Tránh ra!” Trịnh Nam Thiên măng.
Tiểu Triệu sửng sốt, sau đó lui sang một bên.
“Người là do các cậu tìm đến. Sau khi trị liệu cho tôi xong, các cậu lại đẩy tới đẩy lui. Các cậu muốn làm cái gì vậy?” Trịnh Nam Thiên hừ nói.
“Thủ Trưởng, tôi…” Tiểu Triệu mở miệng, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lâm Dương tiếp tục ấn vào chân của Trịnh Nam Thiên.
Trịnh Nam Thiên vẫn còn rùng mình vì đau đớn.
Một lúc sau, Lâm Dương dừng lại.
“Bác sĩ nhỏ, mệt rồi sao? Mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi. Làm qua loa là được rồi, bệnh của tôi … không chữa được đâu, cậu đừng uỗng phí công sức.” Trịnh Nam Thiên cười yếu ớt.
Lâm Dương vẫn không nói, chỉ bắt đầu rút từng cây kim bạc từ trên tay chân của Trịnh Nam Thiên ra.
Khi rút kim bạc ra, mọi người có thể nhìn thấy rõ phần kim bạc phía trong cơ thể kia, đều có màu sẵm …
Trịnh Nam Thiên trừng to mắt.
“Cái này là…”
“Độc!”
“Độc sao?”
“Ông thử đứng lên đi!” Lâm Dương nhẹ giọng nói.
Trịnh Nam Thiên thở gấp gáp, nhìn vào đôi tay của mình, ông ta từ từ nhắc lên, sau đó hơi dùng lực…
Rắc rắc rắc …
Khi mười ngón tay nắm lại thành nắm đắm, lại phát ra từng đợt âm thanh răng rắc, tuy rằng cánh tay của ông ta vẫn là da bọc xương, nhưng mơ hồ lại có một cỗ khí lực lượn lờ trong đó.
“Tôi … tôi khoẻ rồi?”
Trịnh Nam Thiên đột ngột đứng lên, vẻ mặt sững sờ.
Sau một lúc, vẻ mặt sững sờ của ông ta đã phát sinh biến hoá, từ từ trở nên kích động, trở nên cuồng hoan, trở nên uốn cong, là hưng phấn đến uốn cong!
“Tôi khoẻ rồi! Tôi khỏe rồi! Tôi… Tôi thật sự khoẻ rồi?
Hahahaha …”
“Thủ trưởng!”
Tiểu Triệu bên cạnh vô cùng lo lắng, lập tức tiến lên phía trước đỡ Trịnh Nam Thiên.
Nhưng lại nhìn thấy Trịnh Nam Thiên giữ lấy tay Tiểu Triệu, sau đó đột nhiên dùng lực.
Tiểu Triệu sững sờ tại chỗ.
Đây là … sức mạnh của Thủ trưởng sao?
Nhưng mà… Thủ trưởng không phải luôn là sức trói gà không chặt sao?
Tiểu Triệu sững sờ, nhìn cánh tay khô khốc đó mà không thẻ tin được…