Nhưng không có cách nào cả.
Bởi vì đây chính là Thiên Kiêu!
Đảo chủ đảo Vong Ưu có thể từ bỏ Diên Nữ vì Huyết Trường Phong, vậy thì đương nhiên cũng có thể từ bỏ Trương Tử Tường vì Lâm Dương.
Quả nhiên, Ngũ trưởng lão vừa hô dứt lời thì đã nghe thấy Đảo chủ hô lớn: “Thí luyện hội kéo dài thêm một ngày, lập tức đi thu xếp tổ chức một bữa tiệc để chiêu đãi Lâm Thiên Kiêu!”
Những người xung quanh há hốc mồm, cuối cùng chỉ đành bắt lực thở dài.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương lại đột nhiên lấy ra một chiếc ngân châm.
“Đảo chủ, đệ tử Trương Tử Tường của đảo Vong Ưu đã nhiều lần nhục nhã em gái tôi. Theo lý mà nói, tôi giết anh ta cũng chẳng hề quá đáng chút nào. Nhưng vì nể mặt ông, tôi có thể tha cho anh ta một mạng, nhưng còn võ công của anh ta, coi như là sự trừng phạt của tôi dành cho anh ta đi!”
Vừa nói dứt câu, Lâm Dương đột nhiên búng tay một cái.
Vút!
Ngân châm trong tay anh nháy mắt bay đi, trực tiếp đâm thẳng vào cổ họng của Trương Tử Tường.
Chỉ một giây sau.
Hựt Cơ thể Trương Tử Tường giống như bị điện giật, đột ngột nảy lên một cái.
Sau đó, nhịp tim và hô hấp của anh ta đột nhiên khôi phục.
“Sống rồi! Sống lại rồi!”
*Trời ạ, cái này… Trương sư huynh vậy mà… chết đi sống lại sao?”
“Quả nhiên là thần y!”
Tất cả những người xung quanh đều không ngừng kinh hô.
Khuôn mặt Ngũ trưởng lão cũng tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn vào Trương Tử Tường.
“Đưa anh ta xuống tĩnh dưỡng đi, một năm sau là có thể xuống giường, nhưng sẽ không còn võ công nữa.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Mau, mau đưa Tử Tường xuống!” Ngũ trưởng lão kích động nói.
Đám đệ tử bên cạnh lập tức luống cuống tay chân nâng Trương Tử Tường đi xuống.
Sau khi Trương Tử Tường vừa được đưa đi, tâm trạng Ngũ trưởng lão vô cùng phức tạp, nhưng cuối cùng ông ta vẫn tiền lên, ôm quyền thi lễ với Lâm Dương: “Đa tạ Lâm Thiên Kiêu!”
“Không cần khách khí!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha ha, y thuật giúp người đã chết sống lại này của Lâm Thiên Kiêu thực sự là cực kỳ kinh diễm! Hôm nay quả thực bọn ta đã được mở rộng tầm mắt rồi. Nào, Lâm Thiên Kiêu, đến đây đến đây, mời theo ta ngồi vào vị trí đi.
Nếu như ngài phải đi, vậy thì coi như là Đảo chủ ta đây làm tiệc rượu để đưa tiễn!” Đảo chủ đảo Vong Ưu cười ha ha nói.
“Đảo chủ, cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng tôi còn có việc quan trọng phải làm. Tiệc rượu đưa tiễn này không cần thiết, nếu có thể thì hãy giúp chúng tôi thu xếp một con thuyền đi, tôi muốn đưa em gái tôi trở về Yến Kinh càng sớm càng tốt.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Anh không phải là kẻ ngốc, đương nhiên biết được ý đồ của bữa tiệc rượu mà Đảo chủ đảo Vong Ưu bày ra là gì, chẳng qua là muốn mượn sức mình.
Nhưng anh không hề có hứng thú với một người theo chủ nghĩa ích kỷ thuần túy như Đảo chủ đảo Vong Ưu, có thể tránh thì sẽ tránh.
Đảo chủ vừa nghe Lâm Dương nói vậy, nụ cười trên mặt ông ta lập tức cứng lại vài phần.
“Lâm Thiên Kiêu, ta biết lúc trước chúng ta có thể có chút hiểu lầm… nhưng bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết rồi, chỉ là uống rượu và trò chuyện với nhau mà thôi, muốn quay vê Yên Kinh cũng đâu cân gập như vậy chứ.
“Đảo chủ, để ngày khác đi.”
Lâm Dương liên tục từ chối.
“Cái này… vậy thì thôi đi, nếu Lâm Thiên Kiêu đã muốn như vậy thì Đảo chủ ta đây cũng không giữ lại nữa.” Đảo chủ thở dài một tiếng, cũng không tiếp tục cưỡng ép.
Ông ta biết loại chuyện này không thể vội vàng, hơn nữa đảo Vong Ưu đối đãi với Lương Huyền Mị cũng không tốt làm gì, Lâm Dương có tâm lý phản kháng cũng là điều dễ hiểu.
“Đã như vậy thì, Nhị trưởng lão!”
“Cót”
“Mau chuẩn bị thuyền cho Lâm Thiên Kiêu!”