Chương 1208:
“Là ông cả và ông hai đến bảo anh sao?
Chẳng phải em đã nói rõ ràng với họ rồi sao?
Lẽ nào họ còn muốn em nhắc lại lần nữa?”
Lương Huyền Mi tức giận nói.
“Lúc tối anh có bảo mẹ về nhà họ Lương ”
Lương Bình Minh nói.
Lời anh ta nói vừa dứt, hô hấp của Lương Huyền Mi bỗng nhiên ngừng lại.
“Anh… Anh kêu mẹ về nhà họ Lương làm gì?” Lương Huyên Mi run rẩy nói.
“Là ông cả và ông hai muốn anh làm như vậy” Lương Bình Minh thản nhiên nói.
“Cái gì?” Lương Huyền Mi như bị sét đánh, cô ấy giật nảy mình vội vàng hét lên: “Anh mau gọi họ ra đây cho em, mau lên! Lập tức bảo họ rời khỏi nhà họ Lương , rời khỏi ngay lập tức!”
Lương Huyền Mi trở nên điên cuồng, bất chấp vết thương trên cơ thể mình mà níu lấy Lương Bình Minh nói.
Nhưng Lương Bình Minh lại vô cùng thờ ơ.
“Vô dụng thôi, Huyền Mi, họ không thể ra được nữa rồi”
Lương Bình Minh khàn khàn nói: “Huyền Mi, chúng ta là người của nhà họ Lương , chúng †a không có lý gì mà chống đối lại gia tộc của mình. Quyết sách của ông cả và ông hai đều muốn tốt cho nhà họ Lương . Nhà họ Lương cũng cấp cho chúng ta mọi thứ, cho chúng ta áo gấm đồ ăn ngon, vinh hoa phú quý, tại sao em không chịu hiểu ra vậy?
Bác sĩ Lâm đó chỉ là một người ngoài, anh ta chịu vì em mà làm náo loạn hiệp hội võ thuật, vậy thì anh ta chắc chắn cũng sẽ vì em mà đi chiến đấu với Lệ Vô Cực. Bây giờ em lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, bảo anh ta vào sáng ngày mai đến đúng giờ hẹn. Anh đảm bảo ba mẹ chắc chắn sẽ bình an vô sự… Và cả Huyền Du nữa. Huyền Mi à, có được không?”
Đôi mắt Lương Bình Minh ngập tràn hi vọng nhìn Lương Huyền Mi.
Nhưng một giây sau, Lương Huyền Mi đã tát một cái lên gương mặt của anh ta.
Bốp!
Tiếng tát trong trẻo vang lên trong phòng bệnh.
“Mày, mày… Mày dám đánh anh à!”
Lương Bình Minh bụm mặt, nhìn Lương Huyền Mi với vẻ không thể tượng tượng nổi.
“Anh đúng là đồ chó má! Còn không bằng một con chó!” Lương Huyền Mi quát ầm lên.
“Tao là chó má sao? Thế mày thì là gì?
Mày đừng quên! Mày cũng họ Lương ! Đó đều là người thân của mày đó! Còn mày thì sao!
Lại đi ủng hộ một người ngoài, không thèm để ý đến sống chết của người thân! Tao chó má đấy! Mày thì hơn gì tao!” Lương Bình Minh bùng nổ, lập tức nhảy dựng lên.
“Tôi không nói với anh nữa! Bây giờ tôi sẽ về nhà họ Lương ! Bác sĩ đâu! Bác sĩ”
Lương Huyền Mi kêu lên.
Rất nhanh, một bác sĩ và một y tá vội vàng chạy vào trong phòng bệnh.
“Cô có sao không? Khó chịu ở chỗ nào à?” Bác sĩ lập tức hỏi thăm.
Lương Huyền Mi nhìn vị bác sĩ này, không khỏi giật mình: “Bác sĩ Bình đâu rồi?”
“Bác sĩ Bình đã gặp tai nạn giao thông, giờ đang ở trong phòng cấp cứu, từ giờ tôi sẽ phụ trách việc trị liệu cho cô, nếu cô cảm thấy trong người không thoải mái có thể nói với tôi.” Bác sĩ kia đáp.
“Sao cơ? Tai nạn xe cộ?”
Đôi mắt Lương Huyền Mi dại ra, kinh ngạc hỏi.
Hồi chiều vẫn còn ổn mà, sao đến giờ lại bị tai nạn giao thông?
Thực sự sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Một lúc lâu sau, Lương Huyền Mi mới khổ sở quay sang nhìn Lương Bình Minh.