Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 655:

 

Tất cả mọi người đều nín thở quan sát Lâm Dương, chờ.

 

đợi độc phát.

 

Lúc này độc trong tay của phường chủ Kỳ Dược Phường…đã sắp hết rồi.

 

Thời gian chuẩn bị thuốc trước đó quá ngắn, hoàn toàn không đủ để luyện chế ra quá nhiều độc, hơn nữa dược liệu cũng có hạn.

 

Rốt cuộc, ai có thể ngờ rằng bảy tám loại độc dược do.

 

phường chủ của Kỳ Dược Phường luyện ché ra lại không thể hạ gục được Lâm thần y này.

 

E rằng chính bản thân của phường chủ Kỳ Dược Phường cũng không ngờ tới.

 

Sau hai phát hạ độc, phương chủ của Kỳ Dược Phường kia liền dừng lại.

 

Ông ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, chờ đợi độc phát, vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.

 

Thực ra ông ta cũng nhìn ra có gì đó không ổn.

 

Đối phương hoàn toàn là cố tình không né tránh.

 

Ông ta tin rằng đây tuyệt đối không phải là đối phương ngốc, mà là đối phương… tự tin!

 

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào, anh tuyệt đối không thể nào coi thường độc dược của tôi!” Phường chủ của Kỳ Dược Phường nhìn thẳng về phía trước, trong miệng âm thầm lắm bẩm.

 

Nhưng … không bao lâu sau, những dấu hiệu trúng độc đó trên người Lâm Dương … lại lần nữa biến mát!

 

Làn da vàng như nghệ đó của anh trở lại bình thường, đôi mắt lim dim lấy lại tinh thần, một lúc sau thì cả người đã tràn trề tinh thần, nếu như không phải trên quần áo còn dính một chút dấu tích bụi độc, thậm chí không ai dám tin là anh đã từng bị trúng độc!

 

Phường chủ của Kỳ Dược Phường liên tục lui về phía sau vài bước, cơ thể lảo đảo, cuối cùng ngồi bệt trên mặt đắt, trên mặt ngoại trừ kinh ngạc, cũng chỉ còn lại chắn động.

 

Về phần người của Kỳ Dược Phường ở xung quanh, sớm đã mắt tiếng rồi.

 

Mọi người tròn xoe mắt như quả táo, miệng há hốc, vẻ mặt đờ đẫn, toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, ai nấy đều hoàn toàn phát ngốc.

 

“Đây rốt cuộc…là chuyện gì vậy …?”

 

Phường chủ của Kỳ Dược Phường bất lực nhìn Lâm Dương.

 

“Muốn biết đáp án sao?” Lâm Dương nhàn nhạt gật đầu: “Bỏ đi, vậy thì để tôi nói cho ông biết vậy.

 

Nói xong, anh mỏ miệng ra, từ trong miệng mình lấy ra một viên đan dược.

 

Viên thuốc này chính xác là viên mà lúc nãy Lâm Dương đã ngậm vào.

 

Nhưng lúc này viên thuốc đó đã đen như mực, giống như: than hòn, sắc trạch hoàn toàn khác trước.

 

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào viên thuốc.

 

Phường chủ của Kỳ Dược Phường cũng không ngoại lệ.

 

“Đây là… cách giải độc của anh sao?”

 

“Đúng vậy, chính là cái này. Bất kỳ độc tố nào của ông đều năm trên nó, đều không có tác dụng gì. Chỉ cần có nó, độc của ông căn bản không thể nào uy hiếp được tôi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

“Cái này … cái này là thứ gì? Là viên thuốc do anh luyện chế ra sao?”

 

“Đương nhiên là tôi luyện chế rồi, hơn nữa chính là lấy dược liệu mà Kỳ Dược Phường của các ông cung cấp để luyện chế.” Lâm Dương bẻ đôi, viên thuốc nứt ra, bên trong đều là bùn thuốc tươi mới, rất nhiều người có thể xác định được trong những bùn thuốc đó là dược liệu gì trộn lẫn vào.

 

Phường chủ của Kỳ Dược Phường im lặng.

 

“Viên thuốc này thực ra không phải là thuốc giải độc gì mà là một viên thuốc bình thường, nhưng nó có một đặc tính, chính là có thể tổng hợp được dược tính của lá thảo mộc hoa muối, tất cả độc dược của ông đều dựa vào lá hoa muối mà luyện chế thành, nhưng nếu như lá hoa muối không còn nữa, độc dược của ông cũng mắt đi dược tính, đương nhiên sẽ không độc chết người, cho nên chỉ cần ngậm một viên “tránh độc” như vậy, ông đã thua rồi. Tôi sớm đã nói rồi, dược thuật của ông chẳng qua chỉ như vậy.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

“Anh…”

 

Phường chủ của Kỳ Dược Phường sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, chỉ vào Lâm Dương, đã không nói nên lời.

 

Ông ta làm sao có thể ngờ rằng Lâm Dương hoàn toàn có thể nhìn thấu dược thuật của mình! Thậm chí trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã nghĩ ra cách ứng phó…

 

“Bây giờ, hay là xem thử độc dược của tôi đi!”

 

Lâm Dương đưa tay lên, xòe lòng bàn tay ra.

 

Trên đó có một viên thuốc.

 

Nhưng giây tiếp theo, anh nắm lấy viên thuốc, hoàn toàn nghiền nát thành bột, sau đó buông tay ra.

 

Bột phần phất phơ theo gió, trực tiếp bay về phía phường chủ của Kỳ Dược Phường.

 

“Không!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK