Chương 314:
Có một âm thanh giòn giã vang lên.
Nắm đấm của Ứng Phá Lãng ngay lập tức bị chắn động trở lại, lúc này năm ngón tay của anh ta cũng đã bị tách, da thịt nứt ra, thậm chí có thể nhìn thấy xương, thật là kinh hãi.
Vào lúc này, Ứng Phá Lãng đã hiểu tại sao Kiếm Vương lại ra tay!
Bởi vì..thực lực của Lâm Dương đã đạt tới cảnh giới không thể nào tin được! Nó nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Thú vị!
Ứng Phá Lãng âm thầm nghiền răng, trong mắt hiện lên tia hung hãng.
Đây là lần đầu tiên anh ta phải chịu sự tổn thát lớn như vậy từ một người đồng trang lứa.
Lâm thần y này không dễ động nên tạm thời lui về, dù sao một tay của anh ta cũng đã bị phé rồi, không cần gấp!
Ứng Phá Lãng trong lòng thầm nghĩ, sau đó lui về sau.
Nhưng chính vào lúc này, cánh tay bị Lâm Dương nắm lấy lại lần nữa phát ra một cỗ lực lượng, trực tiếp kéo anh ta đánh về phía kiếm vương bên cạnh …
“Hả?”
Ứng Phá Lãng hơi thở run lên.
Kiếm Vương kiếm thuật cao cường, mặc dù sử dụng một thanh kiếm gỗ, nhưng mỗi chiêu thức của ông ta đều cực kỳ điêu luyện.
Nhìn thấy Lâm Dương dùng Ứng Phá Lãng để tấn công mình, tự nhiên sẽ ngay lập tức chặn lại bằng kiếm của mình.
Ông ta không dám khiến Ứng Phá Lãng bị thương.
Nhưng ông ta không thể để Ứng Phá Lãng trở thành điểm yếu của mình và bị Lâm Dương lợi dụng.
“Ứng Phá Lãng, gỡ bỏ sức lực!” Lúc này Kiếm Vương trầm giọng hét lên.
Ứng Phá Lãng lập tức làm theo.
Kiếm Vương nắm bắt cơ hội và ngay lập tức phát lực.
Bùm!
Cơ thể Lâm Dương bị chắn động bởi một sức mạnh không thể nào giải thích được.
Cơ thể anh đột nhiên run lên, một ít máu trào ra từ khóe miệng.
“Đánh bò xuyên núi sao?”
Có người gọi to thất thanh.
Ứng Phá Lãng cũng hơi giật mình rồi mới phản ứng lại.
Nhưng bàn tay đang nắm lấy cánh tay của anh ta vẫn không hề buông ra, thay vào đó nó tiếp tục kéo cơ thể anh ta hung hãng đập về phía Kiếm Vương.
*Thật sự không có được bài học!” Kiếm Vương hừ lạnh một tiếng, rồi dùng kiếm chặn lại, sau đó lại một chiêu đánh bò xuyên núi nữa, nội lực thuận theo cơ thể của Ứng Phá Lãng đánh về phía Lâm Dương.
“Hừ…”
Lâm Dương thân thể run rẩy kịch liệt, đã chịu không nổi nữa.
Nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, vẫn ném cơ thế của Ứng Phá Lãng một cách điên cuồng.
một chút!
Hai chút!
Ba chút!
Bởi vì có Ứng Phá Lãng phòng bị, Kiếm Vương cũng không thẻ tần công được Lâm Dương, chỉ có thể lợi dụng đánh bò xuyên núi để tấn công Lâm Dương.
Nhưng đánh vài đòn, Kiếm Vương đột nhiên cảm thấy có gì đó không ồn.
Đôi mắt già nua của ông ta thoáng qua một tia nghỉ hoặc, đôi chân lùi lại phía sau một chút.
Vào lúc này, Lâm Dương lại vẫy tay và ném Ứng Phá Lãng qua.
Ứng Phá Lãng cố gắng hết sức để ổn định hình thể, nhưng sức lực của Lâm Dương quá lớn, cả người anh ta như đang ngồi trên tàu lượn, mắt đi trọng tâm, may mắn thay, Kiếm Vương đã kịp thời ra tay, giữ anh ta lại trên mặt đât.
*Vị Lâm thần y này quả nhiên phi thường, anh ta có thể đánh bại Hàn Y Vương là có lý do.” Ứng Phá Lãng không hề tức giận, thở ra mặt mang theo nụ cười nói.
“Không sao chứ?” Kiếm Vương điềm tĩnh.
“Gia đình tôi cũng có một y sư. Khi tôi còn nhỏ, đã luyện võ thuật. Máy lần gãy xương đều được ông ấy chữa lành chỉ trong vòng một tuần, hoàn toàn nguyên vẹn. Những ngón tay này có lẽ cũng không quá khó”, Ứng Phá Lãng cười nói.
Kiếm Vương gật đầu: “Tôi đề nghị không nên đánh tiếp với cậu ta. Trình độ võ công của cậu ta phi thường, ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Đừng thấy cậu ta bị thương, trên thực tế, cậu ta rất dễ dàng hồi phục vết thương!”