Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốp!

 

Âm thanh nặng nề lập tức vang lên!

 

Thế nhưng… Lâm Dương vẫn không hề nhúc nhích, cũng không có bắt kỳ phản ứng nào, mà một giây tiếp theo, anh dùng một tay bóp chặt cổ Đào sư tỷ rồi nâng cô ta lên khỏi mặt đất.

 

Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của Đào sư tỷ lập tức trở nên vặn vẹo, sức mạnh khổng lồ khiến cổ cô ta gần như biến dạng.

 

Cô ta điên cuồng vùng vẫy, hai chân không ngừng đá vào khoảng không, miệng mở lớn nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào.

 

Các đệ tử xung quanh đều bị dọa sợ.

 

Lâm Dương mạnh mẽ bước từng bước, cứ như vậy nhắc theo một người sống sờ sờ đi đến chỗ Diên Nữ, sau đó dùng sức ném Đào sư tỷ về phía đám đệ tử đang khống chế cô.

 

Bộp!

 

Một âm thanh trầm đục nháy mắt vang lên.

 

Cơ thể Đào sư tỷ nện mạnh về phía đám đệ tử đang đứng xung quanh khiến cho vài tên ngã gục.

 

“Cái gì?”

 

Tất cả mọi người đều há hốc mồm.

 

Khuôn mặt Trương Tử Tường lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

 

“Hử?”

 

Huyết Trường Phong khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

 

Đảo chủ và các trưởng lão cũng ngạc nhiên ghé mắt nhìn “Khí lực của người này… sao lại lớn như vậy?” Huyết U U cũng âm thầm nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của mình, khuôn mặt hiện rõ vẻ khiếp sợ.

 

“Không ngờ cậu Lâm cũng là một võ giả.” Huyết Nham sợ hãi than.

 

“Cũng không được tính là võ giả gì, chỉ là khí lực của tôi khá lớn mà thôi. Các vị trưởng lão, Đảo chủ, tôi cũng không muốn trở mặt với đảo Vong Ưu, hy vọng các người mau chóng ngăn những đệ tử này lại càng sớm càng tốt.

 

Nếu không, đợi đến lúc tôi làm họ bị thương, mọi chuyện cũng không thể nào cứu vãn được nữa, như vậy thì không tốt chút nào! “Lâm Dương mặt không chút thay đổi nói.

 

“Cậu nói cái gì?”

 

“Vô liêm sỉ! Cậu… cậu coi đảo Vong Ưu của bọn ta là chốn không người sao?” Một trưởng lão tức giận mắng Lâm Dương.

 

*Cậu Lâm, lời này của cậu quá càn rỡ rồi!”

 

“Cậu dám khinh thường đảo Vong Ưu của bọn ta sao?”

 

Những trưởng lão khác cũng lần lượt lên tiếng, có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

 

“Sao nào? Tôi chỉ nói sự thật mà cũng không được sao?”

 

Sắc mặt của Lâm Dương cũng u ám thêm vài phần.

 

“Cậu Lâm, cậu đã chữa khỏi bệnh cho chị dâu nên cũng trở thành khách quý của đảo Vong Ưu bọn ta, nhưng điều này không có nghĩa là cậu có thể xúc phạm đến đảo Vong Ưu, ở trên đảo Vong Ưu làm xằng làm bậy!” Huyết Nham lạnh lùng nói: “Nếu như cậu chạm tới điểm mắấu chót, vậy thì bọn ta sẽ không khoan nhượng đâu!”

 

“Vậy thì, điểm mấu chốt của các người là gì?” Lâm Dương hỏi.

 

Đôi mắt Huyết Nham hiện lên sự tức giận, ông ta hừ một tiếng rồi nói: “Hừ, nếu cậu Lâm đã nói như vậy thì… tốt lắm! Các đệ tử cứ việc ra tay đi! tốt quá! Cậu Lâm, nếu như những đệ tử này không thể đánh bại cậu thì là do bọn kém cỏi, ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào! Chết hay bị thương cũng tuyệt đối không quan tâm!”

 

“Được thôi! Đây là do các người nói đó nhé, đã như vậy thì tôi cũng sẽ không nương tay nữa!”

 

Lâm Dương gật đầu nói, sau đó liền chuẩn bị ra tay.

 

Nhưng Diên Nữ đứng đẳng sau lại vội vàng túm lấy Lâm Dương.

 

“Lâm Dương, mau nghĩ cách rời khỏi đây đi, đừng đầu với bọn họ, nếu đánh tiếp thì chúng ta không thẻ là đối thủ của bọn họ đâu!”

 

Diên Nữ không phải đang kiêng dè đám người Trương Tử Tường và Đào sư tỷ, người khiến cô kiêng dè chính là Huyết Trường Phong.

 

Dù sao thì Huyết Trường Phong vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn từ nãy đến giờ.

 

Anh ta chính là đệ nhát thiên tài của đảo Vong Ưu.

 

Là Thiên Kiêu của đảo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK