Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2237:

Hứa Minh Tùng hít sâu một hơi, nhìn Bạch Thiếu Quân, lại liếc mắt nhìn Lâm Dương, đôi mắt thâm thúy mơ hồ xuất hiện vầng sáng.

“Ông Quang! Ông Quang…”

Bà cụ Hứa liên tục la lên, gương mặt già nua đỏ lên, vô cùng sợ hãi.

Nhưng mà lúc này ông Quang như chó nhà có tang, chật vật không chịu nổi.

“Cần tôi gọi xe cứu thương cho ông không?”

Bạch Thiếu Quân cất kiếm, châm điếu thuốc nói.

“Không… Không cần…” Ông Quang lấy lại tinh thần, há to miệng, giọng nói trống rỗng, không có linh hồn.

“Nếu không cần vậy thì lập tức cút đi, lại làm phiền trước mắt tôi, tôi chỉ có thể lấy mạng các người rồi!” Bạch Thiếu Quân nói.

Toàn thân ông Quang run lên, nhìn đám người kêu rên trên đất, còn có con trai mình gần như choáng váng ngất lịm đi, ông ta nghiến răng, dập đầu với Bạch Thiếu Quân, rồi chống người rời đi.

Bọn họ đi rất chậm, phần lớn là bò ra.

Hiện trường càng chật vật.

Rất nhiều người nhà họ Hứa đã nôn mửa rồi.

Trong đám bọn họ có rất nhiều người căn bản chưa từng thấy hình ảnh như thế.

: 101 Ông cụ Hứa lại càng sợ tới mức mơ hồ, trên mặt đều là sợ hãi.

“Kế tiếp là đám người này, đúng không?”

Bạch Thiếu Quân xoay người, nhìn đám ông cụ Hứa nói.

“Hả?”

Bà cụ Hứa đã sợ tới mức hồn sắp không còn.

Người trước mặt là sát thân chân chính đấy! Bọn họ chỉ là một thế gia bình thường ở tỉnh Quảng Liễu, sao có thể đắc tội người như vậy? “Đừng mài”

“Cậu này, tha cho chúng tôi đi!”

“Chúng tôi…

Chúng tôi vô tội mà…”

“Cầu xin cậu tha cho chúng tôi…”

Giọng nói run rẩy không dứt bên tai.

Rất nhiều người nhà họ Hứa đã quỳ trên đất không ngừng đập đầu.

Bà cụ Hứa không nói được một câu nên lời, ngồi trên xe lăn cũng không ngừng run run.

Mọi người đã vô cùng sợ hãi.

Hứa Minh Tùng há miệng thở đốc, nhưng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể đời mắt nhìn Lâm Dương.

“Nơi này không tiện lắm, chúng ta tìm nơi trống trải đị⁄ Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Được! Anh nói xem đi đâu đây?”

Bạch Thiếu Quân hỏi.

“Ông ngoại, kề bên này có khu đất nào trống trải không?”

Lâm Dương nghiêng đầu hỏi.

“Phía sau núi có, hai người cần dùng Kiệt chậm rãi đứng dậy, môi run run hỏi.

“Chưa từng nghe nói tới sao? Người nọ là Bạch Thiếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK