Chương 237:
Đúng lúc ấy, cửa lớn đột nhiên bị mở ra, sau đó, một đám người đàn ông mặc âu phục chạy vào trong võ quán.
Người con gái nhìn thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu thì nhất thời mừng rỡ như điên, vội vàng reo lên: “Ba, con ở đây này, mau cứu con với!”
Cô ta vừa mới kêu xong thì những người đàn ông khác đứng sau ông ta phi tới chỗ họ trong nháy mắt, vây quanh người Lâm Dương.
“Ngữ Yên, con có sao không?” Người đàn ông trung niên hỏi nhanh, rồi tiện thể ông ta quay sang Lâm Dương, lạnh nhạt hỏi: “Thằng oắt, tao không cần biết mày là ai, tao cũng không quan tâm mày có thân phận như thế nào, lập tức thả con gái của tao ra mau, không thì tao không đảm bảo mày sẽ gặp chuyện gì đằng sau cánh cửa này đâu.”
Nghe ông ta nói vậy, Lâm Dương cảm thấy khó chịu, anh nói mà mặt không chút thay đổi: “Con người tôi xưa nay chỉ thích mềm không thích cứng, nếu như ông đã nói vậy.
thì tôi càng không thẻ thả con gái của ông ra rồi.”
Nói xong thì Lâm Dương vươn tay kẹp chặt cổ của cô ta.
Khoảnh khắc đó, cô ta không thẻ thở ni.
Người đàn ông trung niên thấy vậy thì sắc mặt thay đổi, ông ta vội vàng nói: “Từ từ, từ từ đãi”
Lâm Dương dừng tay lại.
“Cậu… cậu muốn thế nào hả?” Người đàn ông trung niên siết tay thành hai nắm đắm, răng nghiền chặt, nói: “Chỉ cần cậu chịu thả con gái của tôi ra thì bất cứ điều kiện gì của cậu tôi cũng sẽ đáp ứng.”
“Hử?”
Ông ta nói vậy thì Lâm Dương đã có hứng thú hơn rồi.
Dù sao thì anh cũng không có dự định làm gì cô gái này.
Dù sao thì trước đó cô ta cũng không thể hiện ý định đối địch ra với anh, sở dĩ cô ta ra tay với anh cũng là vì muốn cứu người thôi.
Lâm Dương là một người chia ân oán rất rõ ràng.
Đương nhiên, nếu bây giờ người nhà họ Lâm đã nói như vậy thì tất nhiên là anh sẽ không bỏ lỡ cơ hội này rồi.
“Có thật là ông sẽ đáp ứng mọi điều kiện của tôi không?”
Lâm Dương bình tĩnh hỏi lại.
“Đương nhiên, phàm là những việc tôi có thể làm được, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là cậu phải thả con gái của tôi ra đã.”
“Tôi muốn một món đồ của nhà họ Lâm, ông cũng đồng ý sao?”
“Cậu muốn thứ gì của nhà họ Lâm hả?”
“Tôi nghe nói là nhà họ Lâm có một món thiên tài bảo địa cực kỳ độc đáo, tên nó là Hyền Sâm Vương, ông giao cái đấy cho tôi là được.” Lâm Dương nói.
Anh vừa nói xong thì người nhà họ Lâm đều dựng ngược.
“Cái gì cơ? Huyền Sâm Vương?”
“Sao có thể được cơ chứ!”
“Đó chính là chí bảo của nhà họ Lâm chúng ta đấy!”
“Chỉ có người đứng đầu dòng họ mới được chạm vào nó!
Sao có thể giao cho cậu ta chứ? Cậu ta mơ cái gì vậy!”
“Gan không nhỏ đâu, lại còn dám mơ tưởng đến bảo bối của nhà họ Lâm chúng ta cơ đấy! Không nhìn lại bản thân xem là cái thá gì chứ!”
Người nhà họ Lâm không kiềm được cơn giận, chỉ tay vào người Lâm Dương chửi bới.
Nhưng đúng lúc ấy, người đàn ông trung niên lại nói khẽ: “Tôi đồng ý.”
Bốn phía chung quanh lập tức lặng ngắt như tờ.
“Ba, cái đó…” Người con gái cũng không thể tin nỏi.
Bởi vì cô ta biết, đây vốn không phải chuyện có thể làm được.
Chính bản thân ba cô ta cũng không có cả cơ hội được nhìn thấy Huyền Sâm Vương thì làm sao ông ta có thể mang tới cho người này được chứ.
Nhưng người đàn ông trung niên lại trông cực kỳ nghiêm †úc, hoàn toàn không có vẻ nói đùa.
Lâm Dương gật đâu nói: “Được, nêu đã vậy thì chúng ta ký cam kết đi.”
“Được, vậy thì chúng ta ký cam kết trước. Mang giấy bút ra đây.” Người đàn ông trung niên thoải mái đồng ý, hoàn toàn không có chút do dự nào.
“À không, không được dùng bút viết, mà phải dùng máu của ông để viết.” Lâm Dương nói.
“Hửm?”
Người đàn ông trung niên nhướng mày.
Ý nghĩa của việc dùng máu viết và dùng bút viết nó không giống nhau.
Nếu như dùng máu viết thì không có giá trị gì ở góc độ pháp luật nhưng ở trong giới võ đạo hoặc là trong giới y học cổ truyền thì lại được công nhận ở mức cực cao.
Người đàn ông trung niên bắt đầu trở nên do dự, ngần ngừ.
Người nhà họ Lâm cùng lao tới ngăn ông ta.
“Ông, không cần thiết phải làm vậy đâu!”
“Không thể viết cam kết bằng máu được!”
Mọi người vội vàng khuyên nhủ.
Nhưng người đàn ông trung niên lại hạ giọng nói: “Không để ý được nhiều thứ đến vậy, cần phải cứu Ngữ Yên trước đã.”
“Có điều…Ông… Huyền Sâm Vương, e là…”
Mọi người muôn nói lại thôi.
Người đàn ông trung niên đã quyết tâm.
Một người nhanh nhẹn mang khăn tay tới, người đàn ông trung niên chuẩn bị cắn ngón tay để viết.
Nhưng đúng lúc ấy, ông ta khựng lại rồi nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, trầm giọng nói: “Tôi viết xong lời cam kết thì nhất định cậu phải thả con gái của tôi ra đấy, biết chưa?”
“Được thôi, tôi cũng không định mang một người to đùng như này theo mình.” Lâm Dương bình thản đáp.
“Được lắm!”
Người đàn ông trung niên cắn nát đầu ngón tay, bắt đầu viết cam két lên trên chiếc khăn.
Rõ ràng là ông ta đã từng luyện thư pháp, cho dù có là dùng máu để viết thì chữ viết ra vẫn như rồng bay phượng múa, rất có thần.
Viết xong ông ta lập tức giao cho Lâm Dương, anh lập tức thả lỏng tay buông con gái ông ta ra không chút chần chừ, đồng thời nhận lấy chiếc khăn kia.
Anh đọc kĩ lại rồi cất nó vào trong người, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
“Ngữ Yên, cô có sao không?” Mọi người xông tới hỏi han.
Người con gái ngồi trên mặt đất, ho khan, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ba, mọi người, tôi không sao.”
“Không sao là tốt rồi!” Người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, xong ông ta ngắng đầu lên nhìn Lâm Dương, hài lòng nói: “Cậu quả nhiên là một người làm việc ngay thẳng, cậu yêu tâm, tôi sẽ làm đúng cam két.”
“Mong là thế.”