Chương 1022:
Phạm Lạc trở nên kích động.
“Đương nhiên là thật. Chỉ cần các người gật đầu, tôi có thể lập tức sai người chuyển khoản 10 tỷ tiền mặt vào tài khoản của các người! Các người có thể nhận ngay trước mặt tôi.” Lâm Dương nói.
“Thật không? Tốt quá rồi! Ha ha ha, tôi đã nói chủ tịch Lâm là người làm chuyện lớn mà! Thẳng thắn! Thẳng thắn! Ha ha ha…” Phạm Lạc liên tục vỗ tay, vui mừng khôn xiết.
Văn Lệ với dáng vẻ mơ màng, hiển nhiên không cách nào hoàn hồn sau khi nghe được lời nói chấn động đến cực điểm này.
Mười tỷ…
Đồng ý như vậy sao?
Quả thực giống như 100 nghìn không thèm quan tâm …
“Tiểu Văn!” Lâm Dương gọi lên một tiếng về phía cửa.
Thư ký Tiểu Văn lập tức bước vào.
“Chủ tịch Lâm, anh có dặn dò gì sao?” Thư ký cung kính nói.
“Đi, bảo Mã Hải chuyển 10 tỷ cho anh Phạm Lạc, nhớ chú thích là tập đoàn Dương Hoa của chúng ta chuyển qua!
Làm ngay đi.”
*Vâng chủ tịch Lâm!” Thư ký lui ra.
“Chủ tịch Lâm, trước đó là tôi không hiểu chuyện, đã hiểu lầm anh, đều là lỗi của tôi! Nào, tôi sẽ lấy trà thay rượu, kính anh một ly!” Phạm Lạc hưng phấn không thể ngồi yên, lập tức rót một cốc trà nói, sau đó uống cạn một hơi.
“40 tỷ…10 tỷ? Mỗi người 5 tỷ cũng đủ để chúng ta tiêu rồi!
Tôi phải đóng bao nhiêu bộ phim mới kiếm được nhiều tiền như vậy chứ!” Đôi mắt của Văn Lệ như hiện sao, trong lòng say sưa nói.
“Các người khách sáo rồi.” Lâm Dương bình tĩnh hỏi, “Chuyện phiên toà ngày mai thì sao?
“Yên tâm, chủ tịch Lâm, khi nào tiền đến tài khoản, tôi sẽ lập tức rút đơn kiện! Tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh!” Phạm Lạc vỗ ngực nói.
Lâm Dương gật đầu.
Một lúc sau thư ký đến.
“Chủ tịch Lâm, làm xong rồi!”
“Anh Lạc, nhanh lên, nhanh kiểm tra tài khoản!” Văn Lệ vội vàng thúc giục.
Phạm Lạc lập tức lấy điện thoại di động ra kiểm tra.
Một lúc sau, anh ta đột ngột bật dậy khỏi ghế sô pha và hét lên: “Có rồi!”
“Thật không? Tốt quá rồi! Phát tài rồi!”
‘Văn Lệ cũng kích động khoa tay múa chân.
Giờ phút này hai người giống như đang ở trên thiên đường, vẻ mặt của ai nấy đều vô cùng phán khích, suýt nữa thì ngất đi vì sung sướng.
Tiền đã đến tay, Phạm Lạc cũng không muốn ở lại lâu, liền muốn kéo Văn Lệ rời đi.
“Chủ tịch Lâm, hợp tác lần này của chúng ta rất vui vẻ.
Cuộc hợp tác lần này cũng đã khiến cho tôi có cái nhìn mới về anh, anh có thể làm ra sự nghiệp lớn như vậy, tuyệt đối không phải là trùng hợp mà là thực lực! Bái phục!
Tôi phục anh sát đất!”
“Quá khen rồi.”
“Được rồi, chủ tịch Lâm, tôi cũng không nói thêm nhiều nữa, tôi còn có chuyện phải làm, phải cáo từ thôi!”
“Đi thong thả, nhớ rút đơn kiện!”
“Yên tâm!”
Phạm Lạc cười bí hiểm, rồi kéo Văn Lệ rời khỏi tập đoàn Dương Hoa.
Sau khi hai người rời đi, Mã Hải từ ngoài cửa bình tính bước vào.
“Bọn họ sẽ rút đơn kiện chứ?”
“Nếu như con chó có thể nôn ra cái xương đã nuốt vào bụng, thì bọn họ cũng sẽ rút đơn kiện!”