Nhưng tại thời điểm này!
Kot két!!
Chiếc xe hơi đột nhiên phanh gắp.
Người trên xe đều nghiêng người về phía trước, tiếng lốp xe cọ xát trên đường đậu xe cực kỳ chói tai.
Sau khi chạy khoảng hai ba mét, chiếc xe mới dừng lại.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Lưu sư huynh, anh lái xe cái kiểu gì vậy?” Đệ tử ngồi ở ghế phụ khiển trách nặng nề nói.
Sau đó Lưu sư huynh không nói gì, chỉ tay về phía trước.
Mọi người lần lượt nhìn xem, mới nhìn thấy một người đang đi trên con đường phía trước.
“Là tên nhóc này?” Khởi Tố vời nhìn thấy người này, sửng sốt một chút, sau đó lập tức bừng tỉnh.
“Ha, trưởng lão, tên nhóc này thật sự đến rồi!”
“Bữa tiệc còn chưa kết thúc, haha…tên nhóc này không lẽ là bị đuổi ra ngoài rồi đấy chứ?”
“Chắc chắn là vậy! Anh nhìn anh ta giống như sắp chết!”
“Hahahaha…”
Người bên cạnh chế nhạo.
Khởi Tố không nói gì, chỉ mỉm cười trực tiếp bước xuống xe.
“Đây không phải là Lâm thần y đại danh lẫy lừng của chúng ta sao? Thế nào? Tại sao không ở lại uống rượu mà đã xuống núi rồi? Rượu của Sùng Tông Giáo chúng tôi không hợp khẩu vị của anh sao?” Khởi Tố đôi tay ôm ngực cười nhạt nói.
“Khởi Tế?”
Lâm Dương liếc bà ta một cái, bình tĩnh nói: “Bà đến muộn rồi, tôi đã giải quyết xong mọi chuyện!”
“Giải quyết xong mọi chuyện?”
Khởi Tố khẽ giật mình, hiển nhiên không hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Dương.
Đúng lúc này, phía sau có một người chạy tới.
“Lâm thần y! Lâm công tử…”
Có một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Lâm Dương nhàn nhạt quay đầu, là Liễu Như Thi đã chạy tới.
“Gô Liễu, có chuyện gì vậy?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.
Liễu Như Thi nhẹ thở hồn hển, khuôn mặt xinh đẹp đầy mồ hôi.
Cô ấy vỗ nhẹ vào ngực, sau đó nói: “Lâm công tử, chuyện của nhà họ Ứng… anh không cần phải lo lắng.”
“Tôi sớm đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến cô!” Lâm Dương lắc đầu.
“Không, có liên quan đến tôi!” Giọng nói của Liễu Như Thi đột nhiên cao lên máy độ, khoé mắt có chút đỏ lên.
Lâm Dương hơi giật mình, có chút kinh ngạc nhìn cô ấy.
Lại nghe thấy Liễu Như Thi mím môi thì thầm nói: “Lâm công tử, anh vừa rồi cũng đã nói, anh là vì tôi mới không giết Ứng Phá Lãng. Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên gặp mặt. Anh đã đánh bại Hàn y Vương, phất áo bỏ đi, cũng đã một mình trấn áp khiến cho Nam Phái phải cúi đầu. Thực ra tôi có thể đoán được một chút, anh là người như thế nào, nếu như hôm nay anh không nễể mặt tôi, nhất định sẽ giết chết Ứng Phá Lãng, nhưng anh đã không làm như vậy, vì vậy chuyện này có liên quan đến tôi… “
Lâm Dương không nói gì.
Liễu Như Thi quả đúng là Huệ chát Lan tâm, điểm này anh đã biết khi lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Như Thi.
“Lâm thần y, mọi việc còn lại anh không cần lo. Tôi sẽ giải quyết. Anh tin tôi đi, nhưng tôi chỉ cầu xin anh hứa với tôi một chuyện. Không biết có được không?” Liễu Như Thi đôi mắt long lanh nhìn Lâm Dương, tha thiết nói.
“Cô nói đi.”
Lâm Dương nhàn nhạt nói.
“Xin anh… nhát định phải chữa khỏi căn bệnh tiềm ản của tôi trong vòng ba ngày!” Liễu Như Thi nghiêm túc nói.
Đôi mắt cực kỳ kiên định.
*Hả?” Lâm Dương có chút kinh ngạc.
Về phần Khởi Tố ở bên cạnh, sớm đã chết lặng từ lâu rồi…
“Điều trị bệnh không tiện nói ra của cô ấy hả? Việc này không khó.” Lâm Dương lắc đầu bảo: “Phương thuốc hồi trước tôi đưa cho cô, cô có sử dụng đúng theo nó không?”
“Đương nhiên là có rồi, bà ngoại tôi cũng xem phương thuốc của thần y Lâm đưa và bảo thế là đủ rồi, bà bảo là đây là phương thuốc mà chỉ có thần tiên mới viết ra được!” Liễu Như Thi gật đầu đáp.
Giọng cô ấy nhỏ nhẹ dịu dàng, nghe chẳng rõ là hư hay thực nữa.
“Thế thì tôi cho cô thêm một phương thuốc nữa, sử dụng đúng ngày đúng liều, có thể không khỏi hẳn được trong vòng ba ngày nhưng ít nhất cũng sẽ khá lên được khoảng 70,80 phần trăm, tính mạng sẽ không còn nguy hiểm nữa.”
Lâm Dương lấy giấy bút trong túi ra, viết nhoay nhoáy, xong thì tiện tay đưa sang cho Liễu Như Thì.
Liễu Như Thi vội vàng nâng hai tay lên đón lấy.