Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Dương ngồi một cách thoải mái.

 

Sau khoảng 10 phút, chiếc kiệu cuối cùng cũng dừng lại ở đỉnh núi.

 

Trên đỉnh núi có một vườn trúc vô cùng tinh tế và tươi đẹp, một người ăn mặc như nha hoàn đứng ở cửa, nhìn thấy những trưởng lão và đệ tử này đi qua lập tức hành lễ.

 

“Nhã Hồng, mở cửa.”

 

“Vâng, trưởng lão.”

 

Nha hoàn tên là Nhã Hồng lập tức chạy đến đẩy cửa ra.

 

Lâm Dương bước xuống kiệu.

 

“Những người còn lại chờ ở đây, các vị trưởng lão vào là được rồi.” Huyết Nham thờ ơ nói.

 

“Vâng, trưởng lão!”

 

Đám đông hét lên.

 

Dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, một nhóm người bước vào nhà.

 

Cách bài trí trong căn nhà rất độc đáo, tất cả đều được trang trí theo phong cách cổ xưa, bàn làm việc bằng gỗ lim, trên giá đặt các loại đồ chơi tinh xảo, còn có rèm vải mỏng nhẹ như cánh ve sầu, một cái lư bằng gỗ đàn hương được đặt trên bàn, hương thơm toả ra tứ phía đập vào mũi.

 

Căn phòng rõ ràng đã được người ta dọn dẹp thường xuyên, vì vậy không bám chút bụi, vô cùng ngăn nắp.

 

Trong phòng có một chiếc giường bằng gỗ lim chạm trổ hoa văn rồng phượng, một người phụ nữ đang nằm trên giường, người phụ nữ chìm vào hôn mê, sắc mặt tái nhọt, môi tím sẫm trông vô cùng thê lương.

 

“Đây chính là chị dâu, bác sĩ Lâm, anh tuỳ tiện khám qua đi.” Huyết Nham bước tới, thờ ơ nói.

 

Lâm Dương nhìn người phụ nữ này.

 

Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mặc dù nơi khoé mắt cũng có vết chân chim nhưng khuôn mặt xinh đẹp, vẫn còn dáng vẻ thướt tha, nghĩ rằng khi còn trẻ chắc chắn là một đại mỹ nhân.

 

“Nước da rất kỳ lạ, trông có vẻ trắng xám, đa phần là trúng kịch độc, hơn nữa chất độc đã thắm vào cơ, màu tóc xám xịt, chắc chắn là hệ tiêu hóa có ván đề…”

 

Lâm Dương liêc nhìn vài lân, vừa nói vừa bước tới trước, vừa định vén rèm lên, muốn nắm lấy tay người phụ nữ kia.

 

“Cậu làm cái gì vậy?”

 

Sắc mặt của Huyết Nham ở bên cạnh thay đổi rõ rệt, ông ta lập tức lao tới nắm chặt lấy cỏ tay Lâm Dương.

 

“Hả? Ông làm cái gì vậy?” Lâm Dương kinh ngạc hỏi.

 

“Ai cho phép cậu chạm vào chị dâu chứ?” Huyết Nham tức giận nói.

 

“Nếu như tôi không chạm vào bà ấy thì làm sao bắt mạch cho bà ấy đây? Làm sao có thể chẩn đoán ra căn nguyên độc tố của bà ấy?” Lâm Dương buồn cười nói: “Không lẽ các bác sĩ mà ông đã tìm đến trước đó đều không được chạm vào bệnh nhân? Như vậy thì làm sao khám bệnh chứ?”

 

“Đảo chủ có quy định, bất cứ người đàn ông nào cũng không được phép chạm vào chị dâu. Các bác sĩ trước đó đều đeo găng tay hoặc dùng mảnh vải ngăn cách. Cho dù muốn bắt mạch, cũng phải dùng vải để ngăn cách!” Huyết Nham khit mũi nói.

 

“Nhã Hồng, đi chuẩn bị một mảnh vải sạch.” Sở Túc trầm giọng hét lên.

 

“Vâng, tam trưởng lão.” Nhã Hồng gật đầu, liền chạy ra ngoài.

 

“Chờ một chút.”

 

Lâm Dương hét lên.

 

Nhã Hồng hơi sững sờ nhìn anh.

 

“Vải sạch thì không cần đâu, cho tôi một sợi chỉ đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

“Chỉ?”

 

“Đúng, chỉ gì cũng được.”

 

“Cái này…”

 

“Cứ làm theo lời cậu ta nói.” Huyết Nham nói.

 

“Vâng, nhị trưởng lão.”

 

Nhã Hồng gật đầu, lập tức bước đến tủ và lục tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK