Chương 947:
Giờ phút Lâm Dương vẫn bị số lượng lớn đệ tử nội đảo vây quanh, hai tay của anh không thể nhúc nhích, không cách nào nhấc lên được, nhưng hai chân anh lại như.
cuồng phong, mạnh mẽ đá vào người tới gần.
Mỗi một cước, đều có thể đá bay người ta, hoặc là đạp ngã một đám người.
Mà mỗi một người bị đá trúng, mạch máu đều bị nổ tung, xương cốt văng ra, miệng phun máu tươi, không chết cũng bị thương.
Chân của người này, quả thực giống như có lực ngàn cân.
Khủng bồ đến nỗi khiến cho người ta giận sôi.
Lương Huyền Mị ngây ngốc nhìn, đầu óc trống rỗng.
Hàng trăm hàng ngàn người vây công, chỉ dựa vào hai chân, lại có thể chống lại những người này.
Chiến thần cổ đại… Chỉ sợ cũng đến thé mà thôi?
Người bay theo ra cũng càng ngày càng nhiều, người vây công Lâm Dương cũng càng thêm sợ hãi.
“Không… Không được… Không được… Chúng ta đánh không lại…”
“Người này quá biến thái!”
“Nếu là trúng một cước kia, không chết cũng phé, chúng ta căn bản không phải đối thủ…”
“Chạy mau… Chạy mau…”
Các đệ tử nội đảo hoảng sợ hoảng loạn, một đám vội vàng đào thoát.
“Các người làm gì? Lên, lên cho tôi, giêt nó! Mau giêt nó!”
Đảo chủ đảo Vong Ưu ngạc nhiên nhìn cảnh này, lập tức đẩy người hai bên đang nâng ông ta ra, cuồng loạn gào thét.
Nhưng ông ta còn chưa đi được hai bước, hai chân đã mềm nhữn, suýt nữa ngã quy trên mặt đất.
Ông ta đã kiệt sức!
“Đảo chủ!”
Đệ tử bên cạnh lập tức tiến lên giữ chặt.
“Cút ngay!” Đảo chủ đảo Vong Ưu rít gào, giãy giụa.
Đệ tử nội đảo chạy trồn lung tung, cũng không dám đi lên, chỉ là vây quanh ở xa.
Rất nhanh, chung quanh Lâm Dương xuất hiện mảnh đất trống, không có gì cả.
Ngoại trừ đệ tử ngoại đảo nằm trên mặt đắt ra…
Không ai dám ra tay với anh nữal Lá gan của mọi người đã muốn nỗ tung!
Nhìn một màn này, đảo chủ đảo Vong Ưu dần ngừng gào rống, hô hắp cũng chậm rãi dồn dập.
Ông ta ngơ ngắn nhìn Lâm Dương, nói không nên lời.
Chỉ sợ chưa từng có ai thấy qua sự tồn tại của sức lực mạnh mẽ đó.
Rõ ràng cánh tay đã không thể động, chỉ dựa vào hai chân, đã đánh ngã máy trăm đệ tử nội đảo…
Này còn là chuyện con người có thể làm sao sao?
Tất cả mọi người ở hiện trường ngừng lại.
Các đệ tử ngoại đảo cũng một lần nữa tụ tập ở cạnh nhau, tầm mắt đều nhìn tới.
Ánh mắt của mỗi người đều vô cùng phức tạp.
Có kích động, có sùng bái, có phấn khởi, có kính ngưỡng.
Giờ phút này, trong cảm nhận của bọn họ Lâm Dương tựa như chiến thần, không ai địch nồi.
Ánh mắt Lương Huyền Mị càng khó mà nói rõ, giống như tâm cảnh của cô ấy vậy.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ có một người anh yêu nghiệt đến thé…
“HôI”
Lâm Dương thở mạnh một hơi hơi, tiện đà quay đầu nhìn lại Lương Huyền Mị.
“Huyền Mị, em lại đây!”