Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1803:

Lúc này, mấy chiếc xe cứu hỏa chạy vào học viện phái Nam Y, các nhân viên cứu hỏa lắp thiết bị bắt đầu dập lửa.

Thấy vậy, đám người Hà Vĩ Hùng đang chạy tới mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

“May mà học viện phái Nam Y chúng ta gần với tổng cục phòng cháy chữa cháy của thành phố, cứu hoả kịp thời, không đến mức gây tổn thất quá lớn.” Hồ Quý Bạch mỉm cười nói.

“Nhưng đang yên đang lành, sao lại có cháy? An toàn phòng cháy chữa cháy trong kho thuốc của chúng ta luôn được kiểm tra kỹ càng, hơn nữa là nghiêm cấm đốt lửa, toàn bộ học viện cũng cấm hút thuốc, kho.

thuốc càng là chỗ nghiêm cấm tuyệt đối!” Hà Vĩ Hùng nhíu mày.

“Mà thời tiết này cũng không phải tự bắt lửa do quá nóng.”

“Chuyện này phải điều tra rõ ràng mới được.”

Mấy người bàn luận.

“Không sao chứ?”

Thủy Bình Vân đi tới hỏi thăm.

“Đã không sao rồi, cô Bình Vân, sao cô cũng tới? Cô Lý bên đó thì sao? Không phải cô cần trông chừng cô Lý sao? Chạy tới đây làm gì?” Hà Vĩ Hùng sốt ruột, vội vàng nói.

“Tôi thấy bên ngoài lộn xộn, nghĩ là có chuyện gì xảy ra, cho nên chạy ra xem, tôi sẽ trở về ngay.”

Thủy Bình Vân nói xong vội trở về phòng bệnh.

Lúc này Tô Nhan nằm ở trên giường bệnh, trông có vẻ rất buồn ngủ.

Thủy Bình Vân thấy vậy thì cũng yên tâm hơn nhiều.

“Cô Lý, cô buồn ngủ rồi à?” Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà!

“Ừm, đúng vậy…” giọng nói yếu ớt của Tô Nhan vang lên.

“Được rồi, vậy cô ngủ đi, tôi không quấy rầy cô nữa.”

Thủy Bình Vân ngồi lại vị trí của mình.

Bỗng nhiên, điện thoại di động của cô rung lên.

Thủy Bình Vân đọc tin nhắn, lập tức rất vui vẻ.

“Chủ tịch Lâm đã trở về rồi!”

“Chủ tịch Lâm?”

Đôi mắt đang nhắm lại của Tô Nhan vội mở ra.

Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập.

“Nhất định là chủ tịch Lâm đến!”

Thủy Bình Vân vội đứng dậy, muốn đi mở cửa.

“Tôi không muốn gặp chủ tịch Lâm!”

Đột nhiên Tô Nhan kích động hét lên.

Thủy Bình Vân khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Tô Nhan.

“Cô Lý, cô sao thế…”

“Cô Bình Vân, cô lập tức nói với chủ tịch Lâm, tôi không muốn gặp anh ấy! Nếu như anh ấy bước vào cái phòng này một bước!

Tôi sẽ lập tức đụng đầu chết ngay tại đây!” Tô Nhan nghiến răng nói, tâm trạng có chút kích động.

Thủy Bình Vân có chút sợ hãi.

“Cô Lý, cô đừng kích động, đừng kích động! Nếu cô không muốn gặp chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi nói với anh ấy, nhưng hai mắt của cô là do anh ấy trị liệu, nếu cô không chịu gặp, thì anh ấy làm sao trị liệu mắt cho cô được đây?”

“Ngày mai… mai tôi sẽ gặp anh ấy! Hôm nay tôi không muốn gặp.” Tô Nhan khàn khàn nói.

Thái độ của cô rất là kiên quyết.

Thủy Bình Vân nghe vậy, càng bất đắc dĩ, chỉ có thể mở hé cửa ra, thò đầu ra ngoài tìm kiếm.

Ngoài cửa, Mã Hải, Hà Vĩ Hùng, Hồ Quý Bạch đã theo Lâm Dương đi tới.

Lâm Dương cũng đã nghe thấy lời nói †rong phòng.

Anh nhíu mày, nhìn qua trong phòng.

“Chủ tịch Lâm, phải làm sao bây giờ?”

Thủy Bình Vân bất đắc dĩ hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK