Chương 1037:
“Tôi, thực sự không thể nói…”
“Thưa thẩm phán, ông có thể tuyên án rồi.” Hùng Mẫn Sinh lắc đầu, cười nhẹ nói.
Những người xung quanh đều thổn thức, vô cùng thất vọng.
Thẳm phán bình tĩnh nhìn Lâm Dương, thấy anh không có ý định tiếp tục nói thêm nữa, liền cầm cái búa bên cạnh lên, muốn gõ búa tuyên án.
Nhưng vào lúc này, Thu Huyền Sinh, người luôn không nói gì, cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thưa thẩm phán, có thể cho phép tôi hỏi nguyên đơn một câu trước khi tuyên án được không?”
Anh ta vừa lên tiếng, ánh mắt của tất cả mọi người toàn bộ đều đổ dồn lên người anh ta.
“Đương nhiên có thể.” Thẳm phán gật đầu.
“Anh muốn hỏi cái gì?” Phạm Lạc khẽ cau mày.
“Tôi muốn biết, tại sao anh Phạm lại tống tiền anh Lâm 10 .
tỷ bồi thường cho đoàn phim <Chiến hổ>? Thu Huyền Sinh bình tĩnh nói.
Lời này vừa dứt, sắc mặt của Phạm Lạc, Văn Lệ đều lập tức thay đổi.
Hùng Mẫn Sinh cũng choáng váng nhìn hai người, có một dự cảm không hay…
Thu Huyền Sinh nói đúng.
Phạm Lạc không cách nào chối bỏ được món tiền này!
“Anh thật sự đã nhận của chủ tịch Lâm ba nghìn năm trăm tỷ đồng?” Hùng Mẫn Sinh sa sầm mặt, lập khức gặng hỏi.
“Tôi… tôi không… Phạm Lạc không dám thừa nhận, cắn răng nói lí nhí.
Chỉ có anh ta và Văn Lệ biết chuyện anh †a đến dọa dẫm chủ tịch Lâm, hiển nhiên cũng sẽ không nói với những người kia về số tiền nhận được.
“Ngu ngốc, bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh vẫn không chịu thừa nhận? Rốt cuộc là có lấy hay không? Mau cho tôi biết ngay!
Nếu không tôi không biết phải ứng phó thế nào!” Hùng Mẫn Sinh sốt sắng, khẽ quát.
“Tôi… tôi thật sự không có mà…” Phạm Lạc cũng cuống lên, nhưng lời nói thiếu tự tin thấy rõ.
“Phạm Lạc, nếu như anh đã cầm tiền thì mau chóng thừa nhận! Đây là một cái bẫy của chủ tịch Lâm, nếu như anh không thoát ra nhanh thì sợ là tình thế sẽ thay đổi! Võ Nhân cũng hạ thấp giọng lên tiếng.
Ơ hay… Các anh làm cái gì vậy? Tôi muốn các anh kiện chủ tịch Lâm phá sản mà sao các anh lại nhìn tôi làm gì?” Phạm Lạc không có lời nào giải thích, bèn cương quyết không buồn giải thích nữa, lái câu chuyện rẽ sang hướng khác, to giọng quát lên.
Hai người mặt nhăn mày nhó.
Thật ra có hay không thì họ thoáng nhìn là có thể nhận ra ngay.
Tuy Phạm Lạc là diễn viên nhưng hai người họ cũng là những kẻ lọc lõi.
Huống hồ gì nếu như không có chuyện này, lẽ nào Thu Huyền Sinh lại dám nói ra những lời như thế? Chẳng phải là lấy đá ghè chân mình hay sao?
“Phạm Lạc, tôi nhắc lại với anh một lần cuối cùng, anh hãy mau chóng thừa nhận chuyện này, nếu không thì không tài nào giải thích được tài khoản của anh vô duyên vô cớ lại có thêm ba nghìn năm trăm tỷ đồng, chỉ cần họ kiểm tra tài khoản của anh trực tiếp †ại tòa thì anh không giấu diếm được gì nữa hết!” Hùng Mẫn Sinh gẵn giọng lạnh lùng.
Phạm Lạc run lẩy bẩy, biết không thể xảo biện được nữa, đành phải hạ giọng nói lí nhí: “Thật ra… là có đưa ba nghìn năm trăm tỷ đồng…”
“Anh nhận ngay từ đầu thì có phải là yên lành rồi không?”
“Luật sư Hùng, bây giờ tôi nên làm thế nào? Tôi phải nói trước nhé, ba nghìn năm trăm tỷ đồng này là của tôi, không trả lại cho thằng ngu họ Lâm kia đâu!” Phạm Lạc rối rít.
Luật sư Hùng không thèm đếm xỉa đến anh ta, quay phắt người lại và nói: “Tôi đã trao đổi với đương sự của mình, đích thực là anh ấy có nhận ba nghìn năm trăm tỷ đồng do chủ tịch Lâm biếu tặng, nhưng chủ tịch Lâm không hề nói với anh ấy rằng đó là khoản bồi thường hợp đồng cho đoàn làm phim “Chiến hổ”“
“Đã ghi trong nội dung chuyển khoản.”
“Có lẽ anh ấy không xem.”
Đúng là Phạm Lạc không xem thật, Lâm Dương cũng đã đoán chắc anh ta sẽ không xem.
“Vậy thì, đương sự của tôi muốn dùng ba nghìn năm trăm tỷ đồng để bồi thường cho từng nhân viên của đoàn phim “Chiến hổi, chắc không thành vấn đề chứ?” Thu Huyền Sinh hỏi.