“Trường Phong sư huynh, sao có thể chứ? Huynh… huynh hãy nhìn đi, đệ sẽ lập tức bắt thằng nhãi đó lại!” Trương Tử Tường cố gắng nặn ra một nụ cười, quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp lao lên.
Nhưng vào khoảnh khắc anh ta vừa di chuyển …
Vút Không ngờ Lâm Dương lại bắt đầu ra tay trước, anh như một cơn gió lao vụt đến trước mặt Trương Tử Tường, xoay cổ tay túm lấy cổ áo của anh ta.
Hô hấp của Trương Tử Tường lập tức trở nên vô cùng dồn dập, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Lâm Dương quăng mạnh xuống đất.
Àm!
Mặt đất chấn động kịch liệt.
Nền đất dưới người Trương Tử Tường cũng trực tiếp vỡ.
nát, thậm chí còn tạo thành một cái hố nông hình người.
Toàn thân anh ta da tróc thịt bong, hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không thể nào đứng dậy nổi.
“Một chút thực lực này của anh mà cũng đòi bắt tôi sao?”
Lâm Dương hừ lạnh một tiếng, lại một lần nữa xoay tay nắm lấy cổ áo Trương Tử Tường rồi ném anh ta về phía vách núi cách đó không xa.
Vút!
Trương Tử Tường giống hệt như một quả đại bác trực tiếp bắn vào vách núi.
Bùm!
Tiếng nỗ đỉnh tai nhức óc lập tức vang lên.
Vách núi cũng nứt ra.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy toàn thân Trương Tử Tường cắm vào vách núi, không hề nhúc nhích, cũng không biết sống chét thế nào…
Trương Tử Tường là người nội đảo, từ nhỏ lớn lên trên đảo, vì vậy trong đám đệ tử có uy tín cực cao, thực lực cũng không tệ. Mặc dù anh ta không giỏi bằng Huyết Trường Phong, nhưng so với vô số những đệ tử khác, thực lực của anh ta vẫn cực kỳ xuất chúng.
Nhưng một người như vậy thế mà lại bị người khác ném tới ném lui như một bao cát, ngay cả sức đánh trả cũng không có, chỉ mới vài chiêu đã bị đánh bại, còn bị đánh cho tới nỗi máu thịt lẫn lộn, xương cốt toàn thân cũng gãy nát, sống chét chưa rõ…
Quá khoa trương rồi đi?
Tất cả những người xung quanh đều trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Trương Tử Tường cắm vào trong vách núi, triệt để ngây người.
Đặc biệt là các trưởng lão, người nào người nấy đều giống hệt như bị sét đánh, trợn mắt há mồm.
Nếu như không tận mắt chứng kiến thì chắc hẳn không ai có thể tin nồi!
“Tử Tường!” Ngũ trưởng lão hét lên một tiếng, lập tức bật dậy lao như bay về phía vách núi.
Ông ta một tay bám vào những tảng đá lồi lõm ở trên vách núi, tay kia dùng sức lôi Trương Tử Tường ra.
Sau khi đặt Trương Tử Tường xuống đất, Ngũ trưởng lão mới nhìn thấy mặt anh ta đều là máu thịt lẫn lộn, xương cốt toàn thân đều đã bị đánh gãy, xương mũi và xương gò má cũng đã nát bét, dáng vẻ vô cùng thê thảm đáng thương.
“Trương sư huynhl”
“Trưởng lão, Trương sư huynh, huynh ấy… huynh ấy sao rồi?”
“Sao lại có thể như vậy được?”
Một đám đệ tử vây quanh Ngũ trưởng lão và Trương Tử Tường, nghẹn họng trân trối nhìn chằm chằm vào thảm trạng của anh ta, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Ngũ trưởng lão lập tức đưa tay kiểm tra khoang mũi và tim của Trương Tử Tường, sau đó thở phào nhẹ nhõm nói: “Cũng may… nó vẫn còn thở, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng!”
“Vậy thì tốt quái”
Đám người xung quanh cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô đột nhiên vang lên.
“Cần thận!!”
Lời này vừa mới thốt ra, đám đệ tử vây quanh Trương Tử Tường đầu tiên đều ngần ra, sau đó mới đồng loạt giật mình quay đầu lại, lúc này mới thấy có một bóng người nhanh nhẹn xông tới, trực tiếp xông vào trong đám người, một cước hung hăng đá vào người Trương Tử Tường đang nằm trên đất.