Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 944:

 

Tiểu Thúy như bị sét đánh.

 

“Thiên kiêu Lâm, ngân châm của chúng tôi…”

 

“Tiềm lực của mỗi người đều có hạn, ngân châm này chỉ kích hoạt tiềm lực của mấy người ra, hơn nữa chỉ có thể liên tục một trận, cũng không phải là vĩnh viễn, hiện tại thời hạn qua, tăng phúc các người nhận được tự nhiên sẽ biến mắt, nếu cưỡng ép tiếp tục tăng phúc cho các người, một khi rút châm, sẽ tạo thành thương tổn không thể nào chữa trị cho thân thể máy người!” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

 

“Nhưng đã là lúc nào rồi, anh còn suy xét nhiều như vậy?

 

Nếu chúng tôi không có tăng phúc này, sợ là đều phải chết ở chỗ này!”

 

“Thần y Lâm, anh mau nghĩ cách đi, tiếp tục tăng phúc cho chúng tôi, nếu không chúng tôi không cách nào yểm hộ cho anh rút luit”

 

Một đám đệ tử đều gấp muốn chết.

 

Mà mắt đi sự tăng phúc của ngân châm, đệ tử ngoại đảo hiện ra thế cục nghiêng về một bên lần nữa, không bao lâu, thì toàn bộ bị nội đảo đệ tử đánh ngã trên đất.

 

*AIP “Tay của tôi!”

 

“Đừng, đừng giết tôi!”

 

“Cứu mạng…”

 

Tiếng kêu rên, tiếng rên rỉ vang không ngừng.

 

“Được! Được lãm! Hiện tại tên họ Lâm này có chạy đăng trời, hôm nay nó nhất định sẽ chết ở này!” Mắt của Huyết Trường Phong lộ ra vẻ dữ tợn, đứng lên, đi đến chỗ Lâm Dương.

 

Anh ta muốn đích thân giải quyết Lâm Dương!

 

“Đi thôi Trường Phong, đi đoạt thiên kiêu lệnh trên người Lâm Dương lại cho tôi!” Đảo chủ đảo Vong Ưu cười ha ha, la lớn.

 

Các đệ tử ngoại đảo nhìn thấy, trong lòng bắt đầu tuyệt vọng.

 

Thắng bại đã định rồi!

 

Mặt Lương Huyền Mi xám như tro tàn, người ngây ngốc đứng tại chỗ, không thể động đậy.

 

Cô ấy muốn qua đi hỗ trợ, nhưng dưới loại tuyệt cảnh này, cô ấy biết, chính mình căn bản không có khả năng cứu Lâm Dương.

 

Đừng nói là cứu người, cho dù là bản thân cô ấy, giờ phút này cũng đã tự thân khó bảo toàn…

 

“Mày hồi hận chưa?”

 

Huyết Trường Phong nhìn Lâm Dương chăm chú, mỉm cười hỏi.

 

“Hồi hận cái gì?”

 

“Đương nhiên là kẻ thù của tao và đảo chủ đảo Vong Ưu!”

 

“Chuyện này có gì mà hối hận? Tôi cũng không có thual”

 

Lâm Dương lắc đầu nói.

 

“Hai tay mày đều phế rồi, mày lấy cái gì đấu với bọn tao?”

 

Huyết Trường Phong cười lạnh nói, đột nhiên bước một bước lớn, nháy mắt vọt tới trước mặt Lâm Dương, tiện đà một quyền đánh tới ngực anh.

 

Một quyền này tuy rằng không có mạnh bạo như đảo chủ đảo Vong Ưu, nhưng cũng đủ để đánh nát tắm thép!

 

Dữ dội kinh khủng!

 

Nhưng trong nháy mắt nắm tay kia còn chưa tới gần Lâm Dương…

 

Am!

 

Một tiếng trầm đục truyền đến.

 

Chỉ thấy thân mình của Huyết Trường Phong tựa như viên đạn, bay thẳng ra sau, lập tức đâm vào một đám đệ tử nội đảo, ngã xuống giữa đám người, chật vật vô cùng.

 

“Cái gì?”

 

Toàn trường ò lên.

 

Hô hấp của đảo chủ đảo Vong Ưu căng thẳng, trừng lớn tròng mắt ngây ngốc nhìn Lâm Dương.

 

“Lâm Dương!” Lương Huyền Mị cũng vội vàng gọi.

 

Nhưng thấy Lâm Dương nhắc một chân lên, vẫn duy trì tư thế đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK