Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1735:

Ai nấy đều giống như bị điên rồi.

Vì chiếc nhẫn này, bọn họ đã hoàn †oàn mất đi lí trí và nhân tính.

Tại thời điểm này, sự mong manh và xấu xí của bản chất con người hiện ra hoàn toàn.

Vô số đệ tử xung quanh trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn đám trưởng lão đang chém giết lẫn nhau, tâm trạng mọi người đều không có cách nào bình Tĩnh được, thậm chí có người còn cảm thấy buồn nôn.

Họ cũng không biết tại sao lại như thế.

Có lế, những trưởng lão từng vô cùng thanh cao kia bỗng nhiên trở nên như thế này, khiến bọn họ cảm thấy cực kì khó chịu.

“Mọi người có thấy không?”

Ngay khi mọi người kinh ngạc vì những trưởng lão này lại đánh nhau như vậy, Lâm Dương liền kêu to lên.

Ánh mắt của mọi người bắt đầu nhìn anh.

“Đây là những trưởng lão yêu quý ngày thường của mọi người, cũng là trụ cột của Đông Hoàng Giáo! Trụ cột của Đông Hoàng Giáo!”

“Nhìn họ kìa!”

“Những người này vốn nên được kính trọng, yêu mến, làm tấm gương cho mọi người, là người không ngừng đóng góp cho sự phát triển của Đông Hoàng Giáo, bây giờ lại vì một chiếc nhẫn mà ra †ay đánh nhau!”

“Họ được cho là người thầy, là đại diện cho hình ảnh của giáo chúng ta, đáng lẽ họ phải chấn hưng giáo chúng †a, nhưng giờ thì…!”

“Dáng vẻ của họ! Đúng là nực cười!

Bọn họ có nhìn thấy không?”

“Người như vậy có xứng làm trưởng lão của Đông Hoàng Giáo chúng ta sao?”

“Tại sao Đông Hoàng Giáo lại chia năm xẻ bảy sau khi mất đi giáo chủ! Bây giờ, mọi người đã hiểu lý do chưa?”

“Đúng vậy! Là bởi vì một đám lang sói như vậy! Có một đám người tham lam lợi ích tồn tại, đó là lý do tại sao Đông Hoàng Giáo chúng ta bị chia năm sẻ bảy!”

“Vậy nên!”

“Hôm nay!”

“Tôi muốn dọn sạch Đông Hoàng Giáo!”

Lâm Dương hét lên, hai mắt đỏ ngầu.

Sát khí bốc lên quanh người anh.

Lời nói của Lâm Dương khiến đám người chấn động.

Các đệ tử quay sang nhìn nhau, cực kì kinh ngạc.

Một số trưởng lão còn chưa mất lý trí cũng hãi hùng khiếp vía.

Nhưng đám người Lý Mạt Vân, Liễu Thị Phụng, Quỷ Thủ, Thiếu Hải bên kia lại hoàn toàn không có thời gian nói lý với Lâm Dương.

Bọn họ nghĩ, chỉ cần cướp được nhãn thần Đông Hoàng, chắc chắn sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân rồi.

Đấn lúc đó toàn bộ Đông Hoàng Giáo đều phải nghe lệnh của họ!

Ai dám không nghe theo?

Chỉ là một thằng nhóc cỏn con, còn không phải muốn giết là giết sao?

Những trưởng lão này nghĩ như vậy, nhưng các đệ tử ở đây đều đã bị Lâm Dương nói đến mức trong lòng rung động.

“Nói không sai, Đông Hoàng Giáo của chúng ta nội loạn, không phải là bởi vì các trưởng lão tranh quyền đoạt lợi sao?”

“Bọn họ vì mục đích riêng của mình, căn bản không quan tâm đến sống chết của chúng tai”

“Những người như chúng ta, chỉ là vật hi sinh để bọn họ tranh quyền đoạt lợi thôi!”

“Mục đích tôi tham gia vào Đông Hoàng Giáo, là vì học được võ học vô thượng, mà không phải tới để làm vũ khí cho bọ họ sử dụng!”

Đám người thấp giọng nói, ai nấy đều vô cùng tức giận.

“Cho nên, nhất định chúng ta chỉnh đốn lại Đông Hoàng giáo! Loại bỏ hết toàn bộ dơ bẩn của Đông Hoàng Giáo đi! Dựa theo quy định, trừng phạt mỗi một người phá hỏng quy định, cho dù người đó là ai, cho dù người đó làm cái gì, cho dù người đó có thân phận gì, phải trừng phạt như thế nào thì hãy trừng phạt thế đó!”

Vẻ mặt của Lâm Dương không có biểu cảm gì, hai mắt lại vô cùng dữ tợn, la lên với Lương Tuấn Hùng bên kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK