Chương 423:
“Chuyện này có cái gì kỳ quái sao?” Lâm Dương với dáng vẻ hiếu kỳ nói.
“Lâm mặc dù cũng mang họ Lâm, nhưng anh chắc chắn là không biết rõ lắm về nhà họ Lâm của chúng tôi, nhưng cho dù không hiểu, Lâm thần y cũng nên biết tình hình trong nước hiện tại, đúng không?” Lâm Ngữ Yên nhìn chằm chằm vào anh nói.
“Tình hình gì?”
“Lâm thần y còn giả ngu sao? Thật là nực cười. Anh không lẽ không biết doanh nghiệp Lâm Thị của chúng tôi đã tung loại thuốc chữa bệnh tim ra thị trường rồi sao?”
Không chờ Lâm Ngữ Yên kịp nói, Lâm Vũ Hào ở đẳng kia liền bước tới trước, hai tay chống bàn làm việc, trịch thượng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
“Anh có biết đơn thuốc chữa bệnh tim này đến từ đâu không? Không sai, nó được lấy từ Tập đoàn Dương Hoa của các anh. Đây là loại thuốc mới mà Tập đoàn Dương Hoa hiện đang nghiên cứu và phát triển. Anh có lẽ đã hiểu rồi chứ? Nhà họ Lâm của chúng tôi đã lắp hồ của anh rồi, anh không đầu hàng nhà họ Lâm của tôi, thì hoàn toàn không có con đường nào để sống sót, nếu như anh không nghe lời chúng tôi, e rằng sau này chuyện như vậy sẽ càng ngày càng nhiều. Anh có chắc chắn là tập đoàn Dương Hoa của anh có thể cạnh tranh với nhà họ Lâm của chúng tôi không? Anh cảm thấy… anh xứng không? “
Lâm Vũ Hào nói với một nụ cười tràn đầy tự tin, trong đôi mắt đó cũng bao phủ sự giễu cọt.
Anh ta rất muốn nhìn thấy vẻ hoảng sợ và sửng sốt của Lâm Dương lúc này.
Bởi vì anh ta thực sự không thích dáng vẻ dù thái sơn có sụp xuống trước mặt cũng biến sắc này của Lâm Dương.
Chỉ là … Lâm Vũ Hào phải thất vọng rồi.
Sau khi nghe xong những lời này, Lâm Dương chỉ đáp lại một câu: “Tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi không có phát triển thuốc mới.”
“Vẫn muốn chấp mê bát ngộ sao?” Lâm Vũ Hào khẽ nhíu mày.
Lâm Ngữ Yên lắc đầu thở dài.
“Chúng tôi thực sự đã có kế hoạch phát triển thuốc mới, nhưng vì đơn thuốc không hoàn thiện nên chúng tôi đã dừng lại rồi.” Lâm Dương lại nói.
“Lâm thần y, mọi người đều không phải là kẻ ngốc. Anh cho rằng tập đoàn Dương Hoa của các anh thật sự là một cái thùng sắt sao? Anh sai rồi. Tập đoàn Dương Hoa của các anh đối với nhà họ Lâm của tôi mà nói căn bản là trong suốt. Chúng tôi biết mọi chuyện về các anh. Anh không cần phải cố gắng kháng cự, tập đoàn Dương Hoa của các anh đã đầu tư rất nhiều tiền vào việc phát triển thuốc mới, bây giờ có lẽ đã mát tất cả rồi, đúng không?
Đến lúc này rồi, anh còn cứng miệng với chúng tôi, còn có ý nghĩa gì nữa? ” Lâm Vũ Hào cười nói.
“Tôi đã nói rồi, bởi vì loại thuốc mới không hoàn thiện cho nên đã dừng lại. Chúng tôi quả thực đã mắt một khoản tiền, nhưng nó không chí mạng.” Lâm Dương lại lắc đầu.
Nụ cười của Lâm Vũ Hào dần dần biến mắt, vẻ mặt cũng dần trở nên lạnh lùng: “Lâm Đồng, anh hình như không nghe rõ tôi nói gì?”
*Tôi nghĩ các anh có thể cũng không nghe rõ lời tôi nói.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cho nên, ý của anh là từ chối?” Lâm Ngữ Yên từ trên sô pha đứng dậy, giọng nói lạnh lùng.
“Đúng vậy.” Lâm Dương gật đầu.
“Được! Được! Được!” Lâm Vũ Hào ở bên này vỗ tay liên tục, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt càng ngày càng đậm đặc, nhưng khóe miệng vẫn nhéch lên: “Xem ra, Lâm thần y của chúng ta là một người cứng rắn. Chúng tôi đã thuyết phục anh như vậy rồi ồi. Nhưng anh vẫn chấp mê bắt ngộ, ha ha, vậy thì đừng trách chúng tôi.”
“Lâm thần y, đừng nói nhà họ Lâm của chúng tôi không cho anh cơ hội, mà là bản thân anh không biết trân trọng!
Chỉ cần anh nguyện ý gật đầu một cái là có thể dựa vào gốc cây to lớn của nhà họ Lâm chúng tôi rồi, bây giờ, e rằng anh phải đích thân đến Yến Kinh quỳ lạy. Mới có thể cầu xin nhà họ Lâm tha thứ! Lâm thần y, đây thực sự không phải là điều mà tôi muốn nhìn thấy. “
Lâm Ngữ Yên lắc đầu, sau đó xoay người, muốn mang người rồi đi.
“Lâm thần y, chúng ta sau này sẽ gặp lại. Có thể lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ ở Yến Kinh. Chúng tôi đứng còn anh quỳ …” Lâm Vũ Hào giễu cọt nói, lập tức đi theo Lâm Ngữ Yên.
Nhưng chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên từ trên ghế ông chủ đứng lên.
“Dừng lại!”
Mọi người dừng bước.
“Lâm thần y còn có gì muốn chỉ giáo sao?” Lâm Ngữ Yên hơi quay đầu lại.
“Tôi cảm thấy các cô có thể vẫn chứ nghe thấy rõ những gì tôi vừa nói!”
“Nói cái gì?” Lâm Ngữ Yên kinh ngạc hỏi.
“Tôi đã nói, sở dĩ Tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi dừng sản xuất thuốc mới là bởi vì nó … không hoàn thiện!”
Lâm Dương nghiêm túc nói.
Những người nhà họ Lâm này đều cau mày, tỏ vẻ bi rồi.
Không hoàn thiện sao? Cho nên dừng lại?
Tại sao vị Lâm thần y này cứ lặp đi lặp lại điều này?
“Vậy anh đang nhắn mạnh cái gì? Nhấn mạnh rằng tập đoàn Dương Hoa của các anh tổn thất không lớn? Nhắn mạnh rằng Dương Hoa của các anh vẫn có khả năng cạnh tranh với nhà họ Lâm của tôi sao?” Lâm Ngữ Yên cau mày hỏi.