Chương 1267:
“Bác sĩ Lâm, cầu xin anh cứu sư phụ tôi với!”
Lệ Vô Cực “bịch” một tiếng, quỳ gối trên mặt đất dập đầu với Lâm Dương.
Lâm Dương nhìn chằm chằm châm bạc, sau đó lắc đầu.
“Tuy rằng các người gọi tôi là bác sĩ, nhưng không bột đố gột nên hồ, ở nơi này tôi không có thiết bị và thuốc chữa, không có cách nào cứu ông ấy, hơn nữa tôi còn phải phân tích xem đây là loại độc gì… Thời gian căn bản không cho phép, Vô Cực, sư phụ anh tập võ nhiều năm, cơ thể tốt hơn người thường rất nhiều, nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ đã sớm chết rồi.”
“Đúng là vậy, nhưng…”
“Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Lâm Dương khàn giọng nói.
Mặt Lệ Vô Cực xám xịt như tro tàn, không nói một lời…
Lệ Vô Cực căn bản không thể ngờ tới, dù đã trải qua trăm cay ngàn đẳng cứu sư phụ ra, nhưng chờ anh ta vẫn là kết quả như thế này… Hai đầu gối anh ta mềm oặt, quỳ rạp xuống trước mặt sư phụ, nước mắt không tiếng động chảy xuống gương mặt.
Anh ta là cô nhi từ nhỏ, chính sư phụ đã nhặt anh ta, dẫn lên Kỳ Lân Môn, dạy anh ta học vỡ, nuôi nẵng anh ta.
Ở trong lòng anh ta, sư phụ còn có ơn dưỡng dục hơn cả ba mẹ.
Hiện tại tận mắt chứng kiến sư phụ có kết cục như vậy, trái tim anh ta như bị dao cứa.
“Sư phụ…”
Lệ Vô Cực đau đớn khổ sở gọi.
“Vô Cực à… không sao đâu, sư phụ cũng đã lớn tuổi, sống đến tuổi này là đủ lắm rồi, nếu tiếp tục sống nữa sẽ không còn gì thú vị.”
Kinh Mẫn suy yếu nói.
“Nhưng Vô Cực còn chưa báo hiếu sư phụ…”
“Sư phụ biết con là một đứa nhỏ tốt, tuy tính tình hơi nóng nảy, hành động lỗ mãng, nhưng lòng con không xấu… Vô Cực à, con đi lên, nhận tội với người Kỳ Lân Môn đi, sau đó giao thi thể của sư phụ cho bọn họ… Nếu vị bác sĩ Lâm này nói rằng không thể chạm vào thi thể của ta, vậy để người Kỳ Lân Môn chạm vào, vậy cũng coi như ông trời xử lý bọn họ, khụ khụ…”
Kinh Mẫn nói xong, lại ho khan.
Sắc mặt Lâm Dương chìm xuống, lập tức tứm Lệ Vô Cực đi ra cửa động.
“Bác sĩ Lâm, anh làm gì vậy??
Lệ Vô Cực giãy giụa nói.
“Tình huống của sư phụ anh rất nghiêm trọng, anh không chỉ không thể tới gần, không thể tiếp xúc, thậm chí ngay cả nước miếng của ông ấy cũng không thể bị dính vào, tôi chỉ lo anh bị ông ấy lây bệnh.”
Lâm Dương trâm giọng nói.
Lệ Vô Cực đấm một quyên lên vách đá, hàm răng gần như bị nghiến nát.
“Ngoài ra, trưởng lão Mẫn, tôi không tán thành ông làm vậy, nếu Kỳ Lân Môn có ai mang mầm bệnh của ông ra ngoài sẽ tạo thành vấn đề rất lớn.
Ấn oán cá nhân không nên đổ lên tất cả mọi người, huống hồ đệ tử Kỳ Lân Môn đều vô tội.”
Lâm Dương lắc đầu nói.
“Cậu Lâm muốn nói đúng… Đúng là… là tôi… ác độc…. Kinh Mẫn nỉ non yếu ót.
Nhưng dù vậy, Lâm Dương vẫn nghe ra nỗi hận trong lời nói của ông.
“Hơn nữa nếu hiện tại ông đầu hàng, chưa chắc Lưu Quyền đã bỏ qua cho Vô Cực, loại người như ông ta nếu đã dám ra tay, chắc chắn sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc! Năng lực của Lệ Vô Cực chắc ông cũng biết, còn vì sao Lưu Quyền không giết ông, ông cho rằng chỉ đơn giản vì ông ta không muốn bị người trong Kỳ Lân Môn phê bình ư? Ông sai rồi, mục đích chính của ông ta vẫn là muốn dụ Lệ Vô Cực trở về, sau đó nhổ cỏ tận gốc. Cho nên ngay từ đầu đã không thể tồn tại cách đầu hàng, xin được nói thẳng, không phải hai người chết, thì chính là bọn họ chết!” Lâm Dương nói bằng giọng khàn khàn.
Đôi mắt Lệ Vô Cực trợn to.
Kinh Mẫn không hé răng nửa lời, hai mắt mơ màng.
Sao ông lại không hiểu chuyện này chứ?
Ông chỉ không muốn thừa nhận mà thôi.