Chương 2391:
Ai dám nghỉ ngờ y thuật của anh?
Chỉ sợ không có!
Như vậy anh nói độc sẽ phát tác trong vòng một tiếng, tuyệt đối sẽ không nhiều không ít hơn một giây!
Tính mạng của Gia Linh, chỉ còn một tiếng rồi!
“Khốn nạn!”
Ngọc Hoa giận không kìm nén được, hét †o một tiếng xông về phía Lâm Dương, muốn bắt Lâm Dương ép anh giao ra thuốc giải!
Gia Linh nhìn thấy vậy, sắc mặt thay đổi, 2 BH” xi0 lập tức la lên: “Sư muội, đừng nên kích động!
Mau trở lại!”
Nhưng… Không còn kịp rồi.
Ngọc Hoa hơi mất lý trí đã xông tới trước mặt Lâm Dương, một tay giống như kìm sắt nắm lấy cổ Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương không sợ hãi chút nào, trở tay đánh một chưởng.
“Cái gì?” Ngọc Hoa ngạc nhiên, vội vàng ngăn cản.
Bùm!
Hai chưởng va chạm, Ngọc Hoa hoàn toàn bị chấn lùi về.
“Anh… Sao anh có thể làm như vậy được? Mười ngón tay của anh đã bị gãy, hai tay đều là vết thương, sao còn có thể có lực mạnh như thế?” Ngọc Hoa kinh hãi nói.
“Thương tổn sao?”
Lâm Dương nhìn cô ta một cái, lắc đầu nói: “Đối với một võ y mà nói, thương tổn, là thứ không đáng chú ý nhất!”
Sau khi nói xong, anh lại nâng hai tay lên, lấy kim châm cứu ra, uống vào đan dược.
Một lát sau, vết thương trên người Lâm Dương dừng chảy máu, lỗ thủng ở ngực cũng dừng chảy máu, chỗ ngón tay bị đứt bắt đầu kết vảy, gương mặt vốn trắng xanh lại khôi phục chút huyết sắc…
Tải app truyện hola nhéc cả nhà! Ngọc Hoa ngây ra như phỗng.
Loại thủ đoạn này, cô ta chưa từng gặp qua.
“Thật đúng là bác sĩ Lâm! Y thuật của anh, quả nhiên là thần kỳ! Xem ra lời đồn về anh ở bên ngoài không phải là giả, anh thật sự có năng lực cứu người chết hoặc chữa trị xương thịt!” Trong đôi mắt Gia Linh cũng lộ ra khâm phục, khế nâng tay lên nói: “Trận so tài này! Tôi thual”
Lâm Dương nghe thấy thế, khẽ gật đầu.
Người nhà họ Hứa nghe thấy thế, vô cùng vui mừng, nhao nhao hoan hô.
“Thắng rồi!”
“Thật tốt quá!”
“Bác sĩ Lâm quá lợi hại rồi!”
“Ha ha, chúng ta thắng rồi!”
Đám người Hứa Hoa Ca vui sướng tới mức hoa chân múa tay, hoan hô nhảy nhót.
“Sư tỷ, chị… Sao chị có thể từ bỏ như vậy?”
Ngọc Hoa không tiếp nhận được, bất chợt quay đầu chất vấn: “Sư tỷ, anh ta đã suy yếu không chịu nổi, vết thương vô cùng nghiêm trọng! Lúc này chị liều mạng chiến đấu với anh ta, nhất định sẽ bắt được anh ta, đến lúc đó ép anh ta lấy ra thuốc giải, sao anh ta có thể không đưa?”
“Nếu như chị làm vậy ngay từ đầu, thì nhất định có thể thành công, nhưng bây giờ…
Muộn rồi.” Gia Linh lắc đầu lạnh nhạt nói.