Chương 386:
Ai có thể ngờ rằng Lâm Dương lại có thể ra tay như vậy …
“Tiểu Thu!”
“Cô Thul”
Triệu Thiên và những người khác vội vàng bước tới trước đỡ cô ta dậy.
Tô Nhan cũng vội vàng tiễn lên trước, không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi cô Thu, chuyện này … sao có thể như vậy? Cô có sao không?”
“Biến đi cho tôi, tiện nhân!”
Tiểu Thu hoàn hồn, thẹn quá hoá giận, đẩy Tô Nhan ra.
Tô Nhan không phòng bị cũng ngã xuống đắt.
“Con gái!”
Trương Tỉnh Vũ vội vàng đỡ cô dậy.
Nhưng Tiểu Thu đã hoàn toàn nổi điên rồi, cô ta chỉ vào Lâm Dương và Tô Nhan nổi giận đùng đùng nói: “A Thiên, giết bọn họ cho em, em muốn giết bọn họ!”
“Tô Đổng! Đây chính là thái độ của công ty cô sao? Đây chính là thành ý của cô sao?” Triệu Thiên cũng tức giận nói, sau đó lây điện thoại di động ra: “Chúng ta gặp nhau ở cục đi!”
Nói xong liền gọi cảnh sát.
“Anh báo cảnh sát cho mẹ anh hả! Anh đánh bọn họ cho bà đây trước rồi gọi cảnh sát không được sao?” Tiểu Thu giật lấy điện thoại di động của ông ta, vô cùng tức giận hét lên.
Triệu Thiên vốn dĩ muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ đến chuyện với người phụ nữ này, ông ta nghiên răng nghiền lợi, thấp giọng quát: “Đi, kéo Lâm Dương đó qua cho tôi!”
“Giám đốc Triệu, cái này… cái này không hay lắm? Cái này là chuyện phạm pháp…”
Những người phía sau ngập ngừng nói.
“Tôi sẽ gánh chịu tất cả hậu quả, các anh yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, ra tay đi, không thể thiếu lợi ích cho các anh! Nếu như không ra tay, hãy trở về thu dọn mọi thứ mà cút ra khỏi Dương Hoa cho tôi!” .
Mọi người sắc mặt liền thay đổi, do dự một chút, vẫn đi về phía Lâm Dương.
Bọn họ không dễ gì mới vào được Dương Hoa, làm sao có thể nguyện ý vô duyên vô cớ mà bị đuổi như vậy?
Trương Tinh Vũ và những người khác vô cùng kinh ngạc.
“Các anh làm cái gì vậy? Mẹ, nhanh gọi cảnh sát, nhanh lên!” Tô Nhan vội vàng hét lên với vẻ mặt sợ hãi.
Lâm Dương vẻ mặt lạnh lùng, năm đâm đã siết chặt rôi.
Anh chưa bao giờ ngờ rằng chuyện như vậy lại xảy ra bên trong tập đoàn Dương Hoa.
Hơn nữa… người này còn là tâm phúc của Mã Hải!
Mã Hải lại làm anh thất vọng rồi!
Mấy người đi về phía Lâm Dương.
Hiện trường trở nên vô cùng căng thẳng.
Trương Tinh Vũ run rầy lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
Còn Lâm Dương đã cân nhắc đến việc làm thế nào để khuất phục những kẻ vô pháp vô thiên này rồi.
Tuy nhiên, chính vào lúc này, một giọng nói truyền đến.
“Giám đốc Triệu, các anh đang làm cái gì vậy?”
Ngay khi những lời này nói ra, Triệu Thiên và những người khác không khỏi sững sờ, lần lượt nhìn về phía cửa.
Lâm Dương và những người khác cũng theo bản năng nhìn về phía cửa.
Lại nhìn thấy một người đàn ông khí chất trong bộ vest và cặp kính gọng vàng bước vào.
Người đàn ông vẫn cầm một tập tài liệu trên tay, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhìn thấy thế cục kỳ lạ này, trên mặt người đàn ông không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu.
Rõ ràng là anh ta đã ngửi thấy mùi gì đó không ổn.
Nhưng mà, sau khi nhìn chung quanh một vòng, vẻ mặt đột nhiên giật mình, ánh mắt dưới cặp kính gọng vàng kia đột nhiên co rút lại, giống như nhìn thấy cái gì đó, trong lòng đột nhiên trở nên kích động, liền tiến lên trước vài bước, đi tới chỗ Lâm Dương. Anh ta mở miệng định nói cái gì đó, nhưng những lời đã đến cổ họng, liền đột ngột dừng lại.
“Anh là … Thư ký Liêu sao?”
Tô Nhan sửng sốt một chút, lập tức nhận ra người này.
Đây là thư ký của Mã Hải. Anh ta đã đại diện cho Mã Hải trong nhiều cuộc họp báo. Cũng tính là người của công chúng và mọi người đều biết đến anh ta.
“Tô Đổng, chào cô! Giám đốc Mã gọi tôi qua đây đưa tài liệu cho cô.”