Chương 677:
“Kinh phí ban đầu là mười tỷ.” Vị khách cười nói.
Loảng xoảng!
Tiếng cốc rơi xuống đất vang lên.
Người trong nhà hàng lần lượt nhìn qua.
Liền nhìn thấy Tô Dư và Tào Tiểu Kiều như bị sét đánh, hai người sững sờ nhìn nhau.
“Hai vị tiểu thư, các cô không sao chứ?” Người đó vội vàng hỏi.
“Anh… anh… anh vừa mới nói sẽ đầu tư bao nhiêu tiền cho bộ phim này?” Tào Tiểu Kiều đột ngột đứng lên, hai tay chống bàn, lớn tiếng hỏi.
“Mười tỷ. Có … vấn đề gì sao?” Người đó hỏi một cách kỳ lạ.
“Mười … mười tỷ?”
Tào Tiểu Kiều cảm thấy đầu lưỡi mình bị thắt lại.
Tô Dư cũng có cảm giác trời đất xoay chuyền.
“Hả? Xin hỏi anh có phải là … đạo diễn Tống Kinh không?”
Lúc này, một tiếng hét vang lên.
Liền nhìn thấy vị khách ở bàn bên cạnh đột nhiên bước tới và hỏi.
Người đó cười khỏ: “Là tôi…”
Với hai từ đơn giản này, lại giỗng như một sâm sét, hung hãng đánh vào cơ thể của hai cô gái.
Hai cô gái lúc này mới vội vàng nhìn dáng vẻ của người đến.
“Tống Kinh … thật sự là Tống Kinh…”
Tào Tiểu Kiều lắm bẩm hai lần, suýt chút nữa ngắt đi.
Đại não của Tô Dư cũng trống rỗng, ngơ ngác nhìn Tống Kinh.
“Người mà anh rễ tôi tìm được …lại là Tống Kinh sao?”
Tống Kinh là ai?
E rằng toàn bộ người Trung Quốc không có ai không biết.
Ở tuổi mười sáu, Tống Kinh đã luôn hoạt động mạnh ở giới điện ảnh nội địa, dựa vào bộ “Bậc thầy Hoắc Quyền”
nhà nhà đều biết, nổi tiếng khắp cả nước, thời điểm đó, anh ta được ca ngợi là ngôi sao tương lai của làng giải trí!
Hai mươi tuổi ra mắt, Tống Kinh đã ra nước ngoài và phát triển ở Hoa Kỳ, mặc dù có nhiều thất bại nhưng anh ta cũng đã tạo dựng được tên tuổi cho bản thân.
Sau đó chuyển sang làm đạo diễn và đầu tư 6 tỷ cho bộ phim đầu tay, nhưng đổi lại doanh thu phòng vé cao 15 tỷ.
Tác phẩm thứ hai đã cán mốc phòng vé 27 tỷ với kinh phí 8 tỷ, là đạo diễn hạng nhất rất xứng đáng của Trung Quốc!
Chỉ là những năm gần đây, các tác phẩm của Tống Kinh đều tụt dốc không phanh.
Trong tác phẩm thứ ba, anh ta bỏ ra chỉ phí toàn bộ là 20 tỷ, nhưng đổi lại doanh thu phòng vé là 30 tỷ. Sau khi tính cả thông báo và các khoản chỉ phí khác nhau, khoản bồi thường của nhà đầu tư ban đầu đã bị mắt, nhưng nhìn vào tắm biển chữ “Kinh” này của Tống Kinh, bộ thứ tư vẫn có nhiều nhà đầu tư vào. Tuy nhiên, kết quả vẫn là dự án đầu tư 10 tỷ đổi lấy thành tích phòng vé 13 tỷ.
Việc này không còn đơn giản là vốn đầu tư ban đầu không quay lại nữa, nhà đầu tư đều sắp nhảy lầu treo cổ tự vẫn TÔI.
Tại thời điểm này, Tống Kinh có thể được coi là hoàn toàn mờ nhạt khỏi showbiz.
Nhưng mà cho dù như vậy, địa vị và danh vọng của Tống Kình trong giới showbiz vẫn không thể xem thường, dù Sao anh ta cũng được coi là lão tiền bối rồi, cho dù Đồng Hạ có đứng ở đây cũng phải gọi một tiếng anh Kinh.
Tuy rằng hai năm qua Tống Kinh rất nhếch nhác, nhưng có thể hợp tác với đạo diễn có tên tuổi như vậy, đối với Tô Dư và Tào Tiểu Kiều mà nói, đó cũng là một cơ hội trời ban, xa không với tới, là phúc phần kiếp trước tu được.
“Tống … đạo diễn Tống! Xin chào! Xin chào! Tôi … Tôi là Tào Tiểu Kiều … Tôi … từ nhỏ đã xem phim của anh tới lớn…” Tào Tiểu Kiều đầu lưỡi thất lại, nói năng không đầu không đuôi.
Tô Dư càng không biết phải làm sao, nhìn Tống Kinh không biết nên nói cái gì.
“Hai vị tiểu thư đói rồi chứ? Trước tiên ăn chút gì đi, bộ phim này chúng ta từ từ nói.” Tống Kinh mỉm cười nói.
Thật ra Tô Dư và Tào Tiểu Kiều đều không biết rằng, tâm trạng của Tống Kinh lúc này còn thấp thỏm hơn bọn họ.
10 tỷ!
Toàn bộ ngành điện ảnh và truyền hình trong nước không có bộ nào đầu tư kinh phí cao như vậy!
Tống Kinh có thể tiếp nhận một bộ phim như vậy, trong lòng cũng rất vui mừng.
Nhưng mà… đối với một bộ phim bom tần như vậy, không phải nên mời những diễn viên kỳ cựu đến diễn sao? Phía đầu tư sao lại sắp xếp để hai cô gái chưa dính dáng gì đến thế giới chứ?