Chương 420:
“Vậy thì không phải … Chỉ là, chú đang giám sát em chặt chẽ. Không phải lúc này em họ đang học y thuật trong gia tộc sao?” Lâm Vũ Hào hoàn hồn lại, nặn ra một nụ cười nói.
“Thật quá nhàm chán. Tôi đã nhờ bố thu xếp cho tôi làm một việc. Anh đi với tôi một chuyến đi.” Lâm Ngữ Yên lau cái miệng anh đào nhỏ nhắn nói.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đi Giang Thành một chuyền!”
Lâm Ngữ Yên từ trong túi xách lấy ra một bức thư, đưa cho Lâm Vũ Hào, bình tĩnh nói: “Đại hội sắp được tổ chức rồi. Gia tộc muốn nắm được toàn bộ tập đoàn Dương Hoa.
Phía trên đã hạ lệnh xuống. Trong vòng ba ngày, bắt buộc phải khiến cho tập đoàn Dương Hoa thuộc về nhà họ Lâm, Lâm thần y đó cũng phải làm việc cho gia tộc. Đây là bức thư của gia tộc, anh đi cùng tôi một chuyền, đi làm công tác tư tưởng cho Lâm thần y đó! “
“Anh đi cùng em sao?” Lâm Vũ Hào sửng sốt.
“Thế nào? Còn không đủ sao?”
“Đủ… đủ rồi, em họ, anh… anh lập tức thu xếp xe ngay!”
Lâm Vũ Hào đột nhiên đứng dậy chạy ra khỏi cửa.
Với việc niêm yết loại thuốc mới ra thị trường, toàn bộ cổ phiếu của doanh nghiệp Lâm Thị đã tăng mạnh, không chỉ như vậy, thậm chí đến cả một số công ty từng hợp tác với doanh nghiệp Lâm Thị cũng đều bị ảnh hưởng.
Loại thuốc mới này thực sự quá chấn động.
Chữa bệnh timl Không phải là thuốc giảm đau!
Không phải là thuốc bổ!
Đây là thuốc chữa bệnh bệnh tim thật sự!
Bệnh tim là một vấn đề nan giải trên toàn thế giới, bao nhiêu năm qua, nhân loại đã nỗ lực để khắc phục căn bệnh này, nhưng cuối cùng vẫn chưa có tiến triển đột phá nào.
Nhưng lần này, nhà họ Lâm đã thực sự mang đến một loại thuốc chữa khỏi bệnh tim!
Biết bao nhiêu gia đình nhảy nhót reo hò.
Biết bao nhiêu gia đình khoa tay múa chân vui sướng.
Vô số người thậm chí còn ca ngợi Nhà máy Dược phẩm của Lâm Thị chịu trách nhiệm sản xuất loại thuốc này, thậm chí còn có một bài hát ca ngợi loại thuốc mới trên Internet.
Mới sáng sớm, cổng nhà máy dược phẩm Lâm Thị đã bị vô số phóng viên vây quanh, nhà họ Lâm không thể không sắp xếp đại diện, một ngày tổ chức máy cuộc họp báo.
Thậm chí Tổ chức Y tế Thế giới và ngay cả Hiệp hội Y khoa Quốc tế, tắt cả đều bị chắn động.
Anna ngay tức khắc gọi điện thoại cho Lâm Dương để hỏi thăm tình hình.
Bởi vì theo ý kiến của cô ấy, loại thuốc này ở Trung Quốc chỉ có Lâm Dương mới có thể chế ra, cho nên đương nhiên cũng rất có hứng thú.
Nhưng Lâm Dương chỉ đáp lại cô ấy hai chữ.
“Đừng quản!”
Anna là người thông minh, lập tức hiểu được ý tứ trong hai chữ này của Lâm Dương liền im lặng không nói, cho.
dù Hiệp hội Y khoa Quốc tế cử một phái đoàn đến điều tra, cô ấy cũng không thể nghỉ phép.
Tầng cao nhất của tòa nhà.
Lâm Dương vẫn đứng ở một vị trí quen thuộc, ngắm nhìn cảnh đêm Giang Thành.
Rù rù … rù rù….
Điện thoại reo lên.
Là của Tô Nhan.
Bắt máy.
“Anh đi đâu vậy? Đã gần 7 giờ rồi mà còn chưa về sao?
Cơm tối đều đã chuẩn bị xong rồi! Cả nhà đều đang đợi anh?” Giọng nói đầy phàn nàn của Tô Nhan ở bên kia điện thoại.
“Con gái, con quan tâm đến cái tên phế vật đó làm gì?
Con sắp được gả cho Lâm Đồng rồi. Con bớt liên quan đến cậu ta đi. Nếu không, để Lâm Đồng biết được thì không hay. Chuyện lần trước xảy ra ở công ty của con, nếu như không phải là Lâm Đồng giải quyết, chúng ta đã gặp rắc rối rồi, con hy vọng vào cái tên phế vật này, có thể hy vọng được gì sao? “
Bên kia điện thoại, có thể nghe thấy tiếng chửi bới của Trương Tinh Vũ, bà ta cố ý nói lớn, giống như là đang nói chuyện với Tô Nhan, trên thực tế chính là nói cho Lâm Dương nghe.
Lâm Dương cau mày không nói gì.
Tô Nhan cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
“Tôi ở bên này còn có chuyện phải làm, hiện tại sẽ không về. Cơm tối moi người ăn đi.” Lâm Dương hít sâu một hơi nói.