Chương 1140:
Nói xong thì lấy máy quẹt thẻ ra quẹt.
Tinh!
Thanh âm trong trẻo vang lên.
Nhân viên lễ tân nhìn chuỗi chữ số trên màn hình, cả người ngây ngẩn.
“Chưa xong nữa à?” Lâm Dương mất kiên nhẫn.
“Dạ, dạ, thưa anh, xin lỗi đã để anh đợi lâu!” Nhân viên lễ tân trả thẻ lại cho Lâm Dương bằng hai tay.
Lâm Dương nhận thẻ, cất vào trong túi, nói với Tô Nhan đang ngây người đứng cạnh anh: “Đi thôi!”
Tô Nhan trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn Lâm Dương, đầu óc cô trống rỗng.
“Anh… Anh trả tiền á?”
“Ừ”” Lâm Dương thờ ơ nói.
“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?” Tô Nhan vội hỏi.
Lâm Dương suy nghĩ, anh thực sự không biết nên bịa ra cái cớ nào nên đành nói toẹt ra: “Mã Hải đưa cho anh!”
“Mã Hải ư? Tổng giám đốc của tập đoàn Dương Hoa sao?”
Tô Nhan không khỏi chấn động.
Nhưng một hồi sau, dường như cô nhớ tới chuyện gì, sắc mặt của cô thay đổi, thấp giọng hỏi: “Vậy là, Chủ tịch Lâm là người đưa tấm thẻ đó cho anh sao?”
“Chủ tịch Lâm nào? Không phải anh đã nói là Mã Hải đưa anh sao?” Lâm Dương cau mày nói.
“Sao Mã Hải lại vô duyên vô cớ đưa cho anh một tấm thẻ có khoản tiền lớn như thế chứ? Anh nói tôi nghe, có phải anh ta yêu cầu anh làm chuyện gì không?” Tô Nhan vội vàng truy hỏi.
“Anh ta chẳng đưa ra yêu cầu gì hết!”
“Lâm Dương, anh còn lừa tôi sao! Anh nói cho tôi biết đi! Có phải anh và Chủ tịch Lâm đã thỏa thuận điều gì không?” Hai mắt của Tô Nhan đẫm lệ, đau khổ chất vấn anh.
“Thỏa thuận?” Lâm Dương cực kỳ ngạc nhiên, nhưng chẳng bao lâu sau anh đã hiểu được ý của Tô Nhan là gì.
Thì ra Tô Nhan cho rằng anh bán đứng cô, giúp đỡ Chủ tịch Lâm theo đuổi cô nên mới nhận được chiếc thẻ đen này.
“Ái Vân, em hiểu nhầm tôi rồi! Tôi không hề thỏa thuận điều gì với Mã Hải. Còn về phần chiếc thẻ đen này thì… đúng là do ông ta đưa cho tôi.” Lâm Dương nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Không có duyên cớ gì thì sao Mã Hải lại đưa chiếc thẻ đen này cho anh?” Mắt Tô Nhan đỏ lên, nước mắt rưng rưng như chực trào ra, cô hỏi.
“Chuyện này… bỏ đi. Chuyện đã tới nước này thì tôi chỉ có thể nói sự thật với em. Ái Vân, thật ra tôi… tôi chính là Chủ tịch Lâm!”
Lâm Dương hít sâu một hơi, sau đó nói.
“Thế thì tôi sẽ là Quan Thế Âm đấy!” Tô Nhan cực kỳ kích động nói: “Lâm Dương! Anh dám thốt ra những lời hoang đường này chỉ vì lừa gạt tôi sao?”
“Tôi…” Lâm Dương không biết nói gì hơn.
Thật ra anh đã đoán trước được rằng Tô Nhan sẽ không tin dù anh nói sự thật với cô.
Dù sao chuyện này cũng khiến người ta bị sốc mạnh, rất hiếm người sẽ tin sự thật này.
Sao một người đi ở rể lại có thể là Chủ tịch của Tập Đoàn Dương Hoa được? Điều này chẳng khác nào một tên ăn mày nói với bạn sau này tên ăn mày đó sẽ trở thành hoàng đế.
Tô Nhan cho rằng chắc chắn Chủ tịch Lâm có ý với cô, dù sao chuyện này cũng truyền khắp Giang Thành rồi. Hơn nữa Tập Đoàn Dương Hoa còn giúp đỡ Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan nhiều tới mức cô cảm thấy khó mà hiểu nổi. Vì sao họ lại giúp người khác một cách vô duyên vô cớ như vậy? Chắc chắn chuyện này xuất phát từ một mục đích nào đó.
Mục đích kia là gì? Đương nhiên, Tô Nhan sẽ đoán theo hướng kia… Cô vừa tức giận vừa phẫn nộ, cắn răng mạnh tới mức răng như sắp vỡ tới nơi.
“Anh trả lại tấm thẻ đen đó ngay cho tôi!”
“Chuyện này…”
“Anh hãy nói với Mã Hải rằng tôi sẽ trả lại số tiền đã tiêu mất cho ông ta sớm nhất có thể. Ngoài ra, xin ông ta chuyển lời với Chủ tịch Lâm, Tô Nhan tôi là phụ nữ đã có chồng, tôi có chuẩn mực phẩm hạnh của mình! Hiểu chưa?” Tô Nhan hét lên.
Lâm Dương há hốc miệng, anh không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành thở dài: “Được thôi.