Chương 1198:
“Chủ tịch Xương, người này đã làm xấu mặt Hiệp hội võ thuật của chúng ta. Chúng †a không được để anh ta đi dễ dàng như vậy!” thư ký Vân nghiến răng.
Vẻ sợ hãi trên gương mặt cô lúc này đã biến mất.
Với sự che chở của Chủ tịch Xương lúc này, mọi chuyện đương nhiên khác với lúc nãy.
“thư ký Vân! Cô làm tôi thất vọng quá nhiều rồi! Làm xấu mặt hiệp hội của chúng ta? Cô vì điều đó nên mới đấu tranh sao?
Còn đức hạnh của cô thì sao? Nhân cách của cô thì sao? Đầu mất hết rồi sao?” Chủ tịch Xương thất vọng nhìn thư ký Vân.
“Chủ tịch … thư ký Vân mở miệng.
Chủ tịch Xương vẫn bình tĩnh nói: “Nghe đây, kể từ hôm nay, cô Trịnh Nhã Vân sẽ không còn giữ chức thư ký Hiệp hội võ thuật nữal”
Lời nói của Chủ tịch Xương khiến mọi người sửng sốt.
Mặc dù thư ký Vân có hơi độc đoán nhưng mọi thứ cô ấy làm đều là vì Hiệp hội võ thuật.
Sau ngần ấy năm, Hiệp hội võ thuật mới có được quy mô như ngày hôm nay, tuyệt đối không thể tách rời sự chăm chỉ của Trịnh Nhã Vân!
Chủ tịch Xương có phải tức giận quá không? Tuyệt tình loại bỏ Trịnh Nhã Vân ra khỏi hiệp hội…
Mọi người đều không thể tin được nhìn Chủ tịch Xương.
Trịnh Nhã Vân thậm chí như bị sét đánh, ngây ngốc đờ người ra, thật lâu mới chậm lại.
“Anh Lâm, tôi sẽ tiếp tục quản lí công việc tiếp theo của hội để chấn chỉnh nghiêm ngặt Hiệp hội võ thuật, và sẽ không bao giờ khuyến khích các cá nhân tà ác trong Hiệp hội võ thuật nữa. Xin anh hãy yên tâm.”
“Chủ tịch Xương đã nói như vậy thì tôi cũng không có gì để nói nữa, chúng ta tạm biệt nhau ở đây!” Lâm Dương lạnh lùng nói, xoay người đi về phía hành lang.
Người bên kia đã tỏ ra đủ thành khẩn, Lâm Dương cũng không muốn tiếp tục đôi co với ông.
Hành lang lúc này đã chật cứng người.
Nhìn thấy Lâm Dương đi tới, tất cả mọi người đều trong tư thế tức giận không hề nhường đường cho anh.
“Tránh ra!” Chủ tịch Xương lại gẵn giọng.
“Nhưng… Chủ tịch!” Có người không bằng lòng mà lo lắng hét lên.
“Muốn tôi phải nhắc lại lần hai sao?”
Chủ tịch Xương lạnh lùng nhìn sang người đó.
Người đàn ông đành chịu thua, nghiến răng và xoay người sang một bên.
Ngay sau đó, những người ở hành lang đã nhường chỗ cho anh.
Lâm Dương phủi đi lớp bụi trên người rồi sải bước rời Hiệp hội võ thuật.
Mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt đầy tức giận.
Đã đến cửa.
“Này? Bác sĩ Lâm, anh đã tìm thấy thư ký Vân chưa?” Nhân viên bảo vệ ở cửa bước tới chào hỏi với vẻ nhiệt tình.
“Tôi gặp Trịnh Nhã Vân rồi, nhưng có vẻ sau này cô ấy sẽ không phải là thư ký của anh nữa!” Lâm Dương lãnh đạm nói, trực tiếp leo lên xe, lái đi.
“Bác sĩ Lâm có ý gì vậy?” Nhân viên bảo vệ gãi gãi đầu, đột nhiên anh ta hình như nghĩ ra điều gì đó nên lon ton chạy vài bước rồi hét lên: “Bác sĩ Lâm, anh còn chưa cho tôi chữ kí Nhưng Lâm Dương đã không nghe được.
Tại phòng họp.
“Chủ tịch Xương! Ông … ông đã làm gì vậy? Ông có biết sự việc này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đến Hiệp hội võ thuật của chúng ta không?”
thư ký Vân đầy tức giận gắt lên một tiếng.
Hoàn toàn không quan tâm rằng người trước mắt là lãnh đạo của Hiệp hội võ thuật.
“thư ký Vân, tôi biết cô rất tức giận, nhưng tôi hoàn toàn bất lực. Chúng ta không thể xúc phạm Bác sĩ Lâm!” Chủ tịch Xương lắc đầu thở dài.