Chương 300:
“Không!!!”
Sở trưởng lão nghiêm nghị hét lên một tiếng rồi vội vàng lục tìm thuốc giải trên người.
Nhưng giây tiếp theo, một cây kim bạc đột ngột bay tới và đâm chính xác vào trán bà ta…
Sở trưởng lão thân thể lập tức cứng đờ ngay tại chỗ, người sững sờ nhìn cái bình trong tay, không nhúc nhích được giống như một con rối.
Bà ta biết mũi kim này có ý nghĩa là gì.
Bà ta ngắng đầu lên một cách khó khăn, trừng to mắt nhìn Lâm Dương, run rẫy nói: “Lâm thần y… cậu … cậu thật tàn nhẫn..”
“Người ta đối với tôi tàn nhẫn, tôi làm sao có thể thương xót người ta?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Sở trưởng lão há miệng, còn muốn nói cái gì đó, nhưng vào lúc này, một lượng lớn máu đen từ trong miệng chảy ra, bà ta ngã thẳng tắp xuống đất, không có động tĩnh gì.
Những người xung quanh trố mắt, run lẫy bẫy nhìn cảnh tượng khủng khiếp này.
“Lâm thần y anh đã làm cái gì vậy?”
“Sở trưởng lão … Sở trưởng lão đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mọi người hoảng sợ và do lự.
Chỉ có Dược Vương nhìn ra manh mối, trầm mặc nói: “Cây.
kim bạc đó không hề đơn giản! Nó làm tăng tốc độ bay hơi của độc tố trong cơ thể của Sở trưởng lão! Khiến cho độc tố trong cơ thể của bà ấy phát tác ngay lập tức, bà ấy đến cơ hội sử dụng thuốc giải cũng không có, có thể nói tất cả độc dược, tất cả thủ đoạn của Sở trưởng lão …toàn bộ đều đã bị Lâm thần y nhìn thấu rồi, trình độ hạ độc của Sở trưởng lão và Lâm thần y hoàn toàn không cùng một đẳng câp! “
Lời nói này khiến cho mọi người có mặt tại hiện trường toàn bộ đều sợ hãi…
Lâm Thần Y lại có loại thủ đoạn này.
Đây là Sở trưởng lão của Sùng Tông Giáo!
Đây là đại trưởng lão phụ trách y thuật!
Chẳng lẽ lại bị Lâm Dương giải quyết như vậy sao? Hơn nữa lại giải quyết bằng thủ đoạn áp đảo …
Thật quá kinh khủng…
Nhiều người xung quanh há hốc mồm, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi khi nhìn Lâm Dương.
“Sở… Sở trưởng lão…” Văn Hải đôi chân lắc lư điên cuồng.
Ngay cả Sở trưởng lão cũng không thể ngăn cản nổi Lâm Dương, vậy thì ai có thể ngăn cản anh ta?
Lúc này, Lâm Dương tiến lên một bước, đi về phía này.
“Bồ … bố! Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giò? Hay là bố ra tay giết cái tên họ Lâm này đi! Bố!” Văn Hải hoảng loạn run rẫy, cả người hoang mang lo sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh Văn Mạt Tâm lo lắng nói.
Dáng vẻ đó trông giống như một con mèo con chó đang sợ hãi.
“Không có tiền đồ!”
‘Văn Mạt Tâm trực tiếp tát anh ta một cái.
Văn Hải quay người tại chỗ, che mặt không lên tiếng, nhưng sự sợ hãi trong mắt vẫn trước sau không tan biến.
Văn Mạt Tâm không thèm quan tâm đến đứa con trai không có tiền đồ của mình, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, siết chặt nắm đắm.
“Lâm thần y, cậu có biết mình đã làm cái gì không?”
Anh tiến lên trước một bước.
Một luồng khí trường không gì sánh nổi phóng thích ra.
Những vị khách có mặt tại hiện trường toàn bộ đều tỏ ra sửng sốt.
Dược Vương, Minh Vũ, Kiếm Vương và những người khác đều lần lượt nhìn về bên này.
Bọn họ biết rằng, Văn Mạt Tâm sắp ra tay rồi!
Vị giáo chủ này cuối cùng cũng nồi giận.
Cái chết của Sở trưởng lão đã phá vỡ điểm giới hạn của ông ta!
Ông ta không thể nhịn được nữa!