Chương 1302:
Nếu giải quyết được nguyên nhân thì sau này Lương Huyền Du đi học đương nhiên sẽ bình yên vô sự.
Lâm Dương tự hỏi làm thế nào để liên lạc với cậu chủ Vân.
Nhưng đúng lúc này, mấy cô gái ăn mặc vô cùng thời thượng đi tới.
“Ø? Đây không phải là bông hoa Lương của chúng ta sao? Ha ha ha.”
“Còn trẻ như vậy.”
“Chậc chậc chậc… Sao nhìn lại buồn nôn như vậy? Giả bộ thanh cao cái gì chứ?”
Mấy người bọn họ chế nhạo.
“Làm sao vậy? Con khốn, bài học lần trước còn chưa hiểu à? Sao còn dám tới đây nữa? Xem lời chị Băng Toàn của chúng ta như gió thổi bên tai?”
Một cô gái tóc nhuộm vàng vừa cầm điếu thuốc vừa chỉ vào Lương Huyền Du quát lên.
Mặt Lương Huyền Du tái nhợt, cô ấy hơi sợ, nhưng nghĩ đến Lâm Dương vẫn đứng nhìn mình. Cô ấy không muốn trở thành trò cười, cô ấy đành cắn răng trấn tĩnh nói: “Tôi… Tôi chỉ là đến trường. Tôi đã nói rồi, chuyện của Hán Băng Sương và cậu chủ Vân tôi sẽ không can thiệp, tôi hy vọng sau này các người sẽ không làm phiền tôi nữa.”
“Ha ha ha, làm phiền cô sao? Cô có xứng không? Cũng không thử nhìn xem bộ dạng mình xấu xí thế nào. Cô thực sự nghĩ chị Băng Sương sẽ hao tốn tâm tư đối phó cô sao? Đừng có tự mình đa nghi.”
Mấy cô gái cười phá lên.
“Các bạn học, tôi hy vọng các bạn không bắt nạt em gái tôi nữa. Nếu có hiểu lầm gì thì cứ nói với tôi, đừng dùng bạo lực và bắt nạt học sinh khác nữa, được không?” Lâm Dương ở bên cạnh nói.
“Hả? Con khốn, cô tìm người giúp đỡ à?”
Cô gái ngậm điếu thuốc nhìn Lâm Dương từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng: “Anh là ai?”
“Tôi chỉ là anh trai của Huyền Du.”
“Loại anh trai nào vậy?” Cô gái hút thuốc hỏi.
“Ha ha ha.”
Những người bên cạnh đều bật cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lương Huyền Du lập tức đỏ lên.
“Bạn học này, tôi muốn gặp bạn học Hàn Băng Sương trong miệng cô. Nếu có thể, tôi cũng muốn gặp cậu chủ Vân. Tôi nghĩ đây chỉ là hiểu lầm, tôi hy vọng sau này mọi người có thể bắt tay làm hòa” Lâm Dương không hề tức giận, mỉm cười nói.
“Cái gì? Anh muốn gặp chị Băng Sương á? Anh còn muốn gặp cậu chủ Vân sao? Ha ha ha, được được. Không thành vấn đề. Bọn họ cũng muốn gặp mấy người đấy.” Cô gái kia nhìn chằm chằm rồi cười nói.
“Nếu muốn gặp chị Băng Sương và cậu chủ Vân thì đi cùng chúng tôi.” Một cô gái khác lấy ra một chiếc chìa khóa, xoay ngón tay, mở cửa chiếc Land Rover đang đỗ bên đường.
Lương Huyền Du ngẩn ra.
“Lân xe đi, tôi đưa anh đi gặp chị Băng Sương và cậu chủ Vân. Nếu có gì muốn nói thì hai người có thể đối mặt nói thẳng với bọn họ.” Cô gái hút thuốc mỉm cười.
“Cái đó… Bọn họ không ở trường à?”
Lương Huyền Du sợ hãi hỏi.
“Đương nhiên không phải ở trường học.
Có chuyện gì… Con khốn, cô sợ à? Sợ chúng tôi ăn thịt cô à?” Cô gái hút thuốc giữ lấy Lương Huyền Dư cười hỏi.
“Tôi… tôi… không có.”
“Nếu cô sợ hãi thì cút đi. Đám người cậu chủ Vân chưa chắc rảnh gặp hai người.
Nhưng tôi phải nói cho cô biết, cô không chuyển trường ngay lập tức theo lời chị Băng Sương đã nói, mà là tiếp tục ở lại ngôi trường này không đi. Nếu cô không tự mình nói rõ ràng với chị Băng Sương thì e rằng ngày mai… Cô có thể sẽ lên tin tức địa phương đấy.
Cô gái hút thuốc mỉm cười nói, con ngươi hiện lên một quầng sáng kỳ diệu.
Lương Huyền Du nghe vậy cảm thấy lạnh toát từ đầu đến chân.