Chương 1264:
“Không sao… không sao, Vô Cực, con lo cho bản thân đi.” Kinh Mẫn thở dốc, yếu ớt đáp lại.
“Sư phụ, đệ tử bất hiếu để người phải chịu khổ. Đợi sau khi ra khỏi Kỳ Lân Môn, đệ tử nhất định sẽ đối xử với người thật tốt!” Lệ Vô Cực rơm rớm nước mắt, cắn răng nói.
“Trước đừng nhiều lời thế nữa, khe Phi Ưng gập ghềnh khúc khuỷu, đường núi lại hiểm trở, với tốc độ này của chúng ta, đi từ đây xuống núi cũng phải mất ít nhất hai giờ.
Nếu như người của Kỳ Lân Môn kịp thời phát giác đi từ đường lớn vòng qua chặn chúng ta lại thì nguy to rồi. Chúng ta phải nhanh rời khỏi đây thôi!” Kinh Mẫn nói.
“Vâng!”
Lệ Vô Cực gật đầu.
Ba người lại tiếp tục tiến về phía trước.
Kinh Mẫn là người nghĩ ra chuyện đi qua khe Phi Ưng này.
Kỳ Lân Môn rốt cuộc cũng không giống với những tông môn trước đây Lâm Dương từng tiếp xúc, dù có là đảo Tiêu Sầu cũng không thể bì nổi.
Có thể dạy ra một Lệ Vô Cực tài giỏi như vậy thì cũng có thể tưởng tượng ra được thực lực của Kỳ Lân Môn rồi.
Mặc dù Lâm Dương rất mạnh, song cũng chưa đến mức vô địch, một mình anh cũng không thể chống lại cả Kỳ Lân Môn được.
vậy nên dù có là Lâm Dương thì cũng chỉ có thể lựa chọn tháo chạy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì anh cũng không muốn đụng độ với Kỳ Lân Môn.
Vậy nhưng có khi trời không chiều lòng người.
Vào lúc ba người đang men theo con đường hiểm trở tiến lên trước thì mấy con chim đột ngột bay đến từ phía sau ba người, bay thẳng lên trời đập cánh.
Lâm Dương không hề có cảm giác gì nhưng Kinh Mẫn vừa thấy đã biến sắc.
“Nguy rồi! Đám người Lưu Quyền đã phát hiện ra chúng ta đi đường này rồi!”
“Sao trưởng lão Mẫn lại biết?” Lâm Dương hỏi.
“Những con chim này đều đến từ trong rừng, đậu tại cửa vào của khe Phi Ưng. Vậy nên nói, trong khu rừng nhỏ đó sẽ không có ai qua, nếu có người đến chắc chắn là muốn tiến vào khe Phi Ưng! Những con chim này bị kinh động tự nhiên sẽ bay qua đây, đây chính là dấu hiệu!” Lệ Vô Cực thấp giọng đáp.
“Nói vậy thì chúng ta phải bước nhanh hơn rồi.” Lâm Dương nói.
“Vô dụng thôi!”
Kinh Mẫn hít một hơi thật sau, thấp giọng nói: “Nếu Lưu Quyền đã nghỉ ngờ chúng ta đi con đường này thì tôi nghĩ… Lưu Quyền đã sớm phái người canh giữ lối ra, dù chúng ta có đi nhanh hơn cũng không nhanh bằng bọn họ đi xuống từ đường lớn. Giờ chúng ta đi xuống từ đây thì bọn họ sẽ đứng ở cuối chặn chúng 1a.
“Sư phụ, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta bị bao vây ở đây thì dù muốn lên trời hay xuống đất cũng không thể.” Lệ Vô Cực cắn răng nói.
Kinh Mẫn nhìn ra xa xăm, khàn khàn đáp: “Chuyện đã đến nước này thì chúng ta đã chẳng còn đường lui nữa rồi. Vô Cực, từ bỏ thôi.”
“Từ bỏ?” Lệ Vô Cực mở miệng nói.
“Ta sẽ trở về cùng Lưu Quyền, Lưu Quyền làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ đơn giản muốn lấy mạng ta mà thôi. Hắn vẫn luôn khao khát năm giữ Kỳ Lân Môn còn ta thì vẫn luôn đứng ở phía đối lập với hắn nên hắn mới coi ta như cái gai trong mắt, trăm phương ngàn kế muốn trừ khử. Đến lúc đó, ta sẽ tự tử trước mặt hắn, còn con cũng vĩnh viễn rời khỏi Kỳ Lân Môn đi, đừng quay về đây nữa. Hắn được như nguyện thì con với cậu Lâm cũng giữ được mạng!” Kinh Mẫn lắc đầu nói.
“Sư phụ!”
Lê Vô Cực bật khóc.
“Đi đi!” Kinh Mẫn khàn khàn nói.
Lệ Vô Cực toàn thân run rẩy, cả tay nắm trên vách đá cũng đã sắp không giữ nổi.
Dĩ nhiên anh ta sẽ không chỉ ngoan ngoãn cam chịu như vậy.
“Vô Cực!”
Kinh Mẫn gắt lên.
“Sư phụ…”
“Con không nghe lời sư phụ sao?” Kinh Mãn nghiến răng quát lên.
Lê Vô Cực thống khổ hét lên, cả người như muốn khuyu xuống.