Chương 1209:
“Hiện giờ cả nhà họ Lương đều bị ép đến phát điên rồi, Huyền Mi, hẳn là mày đã hiểu được tình hình hiện tại là như thế nào, con giun xéo lắm cũng quắn, huống chỉ là con người!” lbm khàn giọng nói.
Trong đầu Lương Huyền Mi lập tức trống rỗng, đã hiểu…
Chẳng biết qua bao lâu.
Cô ấy lại quay sang nhìn bác sĩ nọ, ngẩng đầu lên, cất giọng khàn khàn: “Bác sĩ, tôi muốn… Làm thủ tục xuất viện…”
“Với tình hình bây giờ của cô thì chưa phải lúc thích hợp để xuất viện đâu, cô cần phải được chăm sóc và điều dưỡng thêm một thời gian nữa!” Bác sĩ vội vàng ngăn cản.
“Xin bác sĩ hãy giúp tôi, tôi có thể… Về nhà tự điều dưỡng…” Lương Huyền Mi nhỏ giọng nói.
“Nhưng…”
“Nhưng nhị gì mà lắm thế? Bảo anh đi làm thì cứ đi làm đi, nói nhiều thế để làm gì?”
Lương Bình Minh ngồi ở một bên la lên.
Bác sĩ nọ thấy vậy, chần chừ đôi chút rồi cũng thôi, không tiếp tục khuyên ngăn nữa.
Rất nhanh, Lương Huyền Mi đã rời khỏi bệnh viện trên chiếc xe lăn cùng với Lương Bình Minh.
Cùng lúc đó, Lâm Dương đang vội vã chạy đến bệnh viện thành phố.
Vừa xuống xe, anh đã lập tức đến phòng phẫu thuật cùng Nhụy Thi.
Anh đang sử dụng gương mặt của Bác sĩ Lâm, trong bệnh viện có rất nhiều người quen biết anh.
“Bác sĩ Lâm đến rồi!”
“Bác sĩ Lâm!”
“Chào Bác sĩ Lâm!”
Rất nhiều nhân viên y tế đều mỉm cười chào hỏi với Lâm Dương.
Lâm Dương cũng gật đầu đáp lại.
Anh cảm thấy, mỗi một nhân viên y tế đều đáng được tôn trọng, không hề phân biệt sang hèn.
Đến bên ngoài phòng phẫu thuật, Lâm Dương liền ngồi xuống ghế dài, yên tĩnh chờ đợi.
Người nhà của bác sĩ Bình cũng có mặt.
Bọn họ ôm lấy nhau, vừa căng thẳng vừa hồi hộp, đã có không ít người rơi nước mắt.
“Không cần lo lắng quá, bác sĩ Bình sẽ không sao đâu.”
Lâm Dương lại gần, lên tiếng an ủi.
“Bác sĩ Lâm à, cậu nhất định phải nghĩ cách cứu con trai tôi!” Một bà lão tầm sáu bảy mươi tuổi ôm chầm lấy Lâm Dương, khóc nức nở.
Lâm Dương vỗ vai bà cụ, khàn giọng đáp: “Cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi! Sẽ không sao.”
Mọi người càng khóc to hơn.
Lúc này, Nhụy Thi ở bên cạnh đưa video hành trình vừa mới nhận được cho anh xem.
Lâm Dương đưa mắt nhìn một lúc, đồng tử co lại: “Đó là biển số xe của nhà họ Lương .”
“Nhà họ Lương sao? Giám đốc Lâm, đây chưa chắc đã phải là trùng hợp.”
Lâm Dương không nói gì.
TíchIl Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Một vị bác sĩ xuất hiện.
“Bác sĩ Lâm!” Bác sĩ kia nhìn thấy Lâm Dương ngay, hai mắt sáng lên.
“Tình hình của bác sĩ Bình sao rồi?” Lâm Dương hỏi thăm ngay.
“À, không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do va chạm mạnh nên anh ấy bị gãy nhiều khúc xương, nếu không nằm tĩnh dưỡng một thời gian thì không thể hồi phục được.’ Bác sĩ nọ đáp.
Người nhà của bác sĩ Bình nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.