Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2120:

“Hừm?⁄ Mọi người quay đầu.

Chỉ thấy Lâm Dương tiến lên vài bước, ngăn cản đường đi của mọi người, lạnh nhạt nói: “Trưởng thôn, tôi và trưởng lão Vương Thanh Sơn đã nói trước với nhau, nếu như người nào thua, sẽ phải đập đầu nhận lỗi với đối phương! Hành động lần này của đệ tử không phải là vì khoe khoang bản lĩnh, mà là vì bảo vệ mặt mũi trưởng lão nhà tôi! Trưởng lão Vương Thanh Sơn đã thua, mong bọn họ thực hiện lời hứa!”

Những lời này vang lên, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Tiến Đạt sư đệ, trưởng thôn đều đã đến đây, cậu đừng truy cứu nữa, nếu không quậy lớn tất cả mọi người sẽ không còn bậc thang.” Phương sư tỷ thấy tình hình không đúng, vội vàng tiến lên nhỏ giọng khuyên bảo.

“Chuyện này hỏi trưởng lão đi, tôi chiến đấu vì trưởng lão, nếu như lúc này trưởng lão định bỏ qua, tôi sẽ không oán hận.” Lâm Dương ném củ khoai lang nóng phỏng tay lên người Tôn Khải Phong.

Vẻ mặt Tôn Khải Phong ngẩn ra, có chút không biết phải làm thế nào.

Nếu ép những người này quỳ nhận lỗi, vậy ông ta không chỉ đắc tội những người này, còn có trưởng thôn. Nếu không ép, chỉ sợ mình sẽ khiến rất nhiều đệ tử thất vọng.

Trong tình huống này chọn cái nào cũng không thích hợp.

Tôn Khải Phong khổ không thể tả.

Nhưng mà lúc này, bỗng nhiên trưởng thôn nói: “Lương Chiến Bắc, Vương Anh Dũng!”

“Trưởng thôn!”

Hai người vội vàng kêu lên.

“Dẫn các sư đệ sư muội của hai người tới, nhanh chóng dập đầu nhận lỗi với trưởng lão Tôn Khải Phong.” Trưởng thôn lạnh nhạt nói.

“Hả?”

“Chuyện này…”

Hai người mơ hồ rồi.

“Sao thế? Còn cần tôi lặp lại sao?”

Trưởng thôn lại nói.

Hai người bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể quỳ xuống đất dập đầu.

Trong lòng Lương Chiến Bắc kêu khổ.

“Còn trưởng lão Vương Thanh Sơn, trước mắt ông ấy đang bị thương, chắc chắn sẽ không tiện làm việc này, đợi vết thương của ông ấy tốt hơn tôi lại bảo ông ấy tự mình tới chỗ trưởng lão Tôn Khải Phong, trưởng lão Tôn Khải Phong, ông cảm thấy thế nào?”

Trưởng thôn nói.

“Được, được! Cứ như vậy đi, cứ như vậy… Tôn Khải Phong lau mồ hôi trên trán, Vội vàng nói.

“Cậu thì sao? Có ý kiến gì không?” Tô Bảo Minh nhìn về phía Lâm Dương.

“Tôi có thể có ý kiến sao?” Lâm Dương mỉm cười.

“Không có ý kiến là tốt, các người lui ra đi, Tôn Khải Phong, Tiêu Tiến Đạt, hai người đi theo tôi!”

Tô Bảo Minh lạnh nhạt nói, sau đó xoay người đi vào từ đường.

Tôn Khải Phong hơi khẩn trương.

Ông ta lo lắng Tô Bảo Minh sẽ vì chuyện này mà trách tội ông ta.

Nhưng mà vừa vào từ đường, Tô Bảo Minh trực tiếp lên tiếng.

“Trưởng lão Tôn Khải Phong, phi hoa thần châm… Là ông truyền thụ cho đệ tử Tiêu Tiến Đạt à?”

“Không phải, đương nhiên không phải…

Tôn Khải Phong đâu học được phi hoa thần châm? Trưởng thôn hiểu lầm rồi!” Tôn Khải Phong vội nói.

“Hả? Tiêu Tiến Đạt, vậy phi hoa thần châm cậu học được từ đâu thế? Hơn nữa kỹ thuật châm cứu của cậu… Thật sự là học được từ chỗ trưởng lão Tôn Khải Phong sao?” Tô Bảo Minh lập tức truy hỏi.

Có thể đánh bại Vương Thanh Sơn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK