Chương 1127:
“Bài Fur Elise tôi đã nghe rất nhiều lần rồi, nhưng dù là ai đàn thì cũng không thể nào được như lần này.”
“Anh ta có biến tấu thêm rồi, tôi nghe ra được. Nhưng cảm xúc mà bài nhạc truyền tải thực sự rất tuyệt vời.”
“Đáng lẽ tôi phải ghi âm lại mới đúng.”
“Muốn nghe lại lần nữa quá đi.”
Các khán giả vẫn chưa thoả mãn, liên tục khen ngợi màn biểu diễn.
Vẻ mặt của Trung Hồng càng khó coi, Harry thì thêm ảm đạm.
“Một lũ không biết thưởng thức.”
Harry nghiến răng, bước đến cây đàn tiếp tục chơi. Anh ta chơi rất nghiêm túc, muốn cho mọi người biết trình độ đàn của anh ta mới là nhất.
Quả nhiên khi anh ta bắt đầu chơi, tiếng nói dần dần ngừng lại. Harry âm thầm cười, tiếp tục biểu diễn, mang hết tất cả kỹ năng của bản thân phô diễn.
Nhưng lúc này, rất nhiều người lộ ra nét mặt chán chường, thậm chí có người còn đứng dậy bỏ đi, so với lúc đầu có sự khác biệt rõ rệt.
Harry chết lặng.
Trung Hồng cũng ngạc nhiên. Nhưng anh ta rất nhanh đã hiểu.
Khi khán giả đã nghe được bản nhạc hay hơn, thì làm sao có thể thưởng thức bản trình độ thấp hơn được nữa chứ.
Yếu bại mạnh thắng, đây là sự thật tàn khốc mà thôi.
Trận nhạc hội mang tính cá nhân này diễn ra tạo được tiếng vang không nhỏ .
Tin tức ở Thủ Đô lập tức lan truyền ra rất nhanh.
Về phần Harry, anh ta đã trở thành tiêu điểm bàn tán đứng đầu của cánh truyền thông.
Những truyền thông không có ý tốt đó ghỉ tiêu đề thật sự khiến người ta giật mình.
Thí dụ như “Nghệ sĩ piano quốc tế Harry ở bên trong khách sạn đấu với người qua đường, không ngờ lại thất bại Hoặc là “Nghệ sĩ bí ẩn biểu hiện tài năng, ai ngờ còn giỏi hơn cả Harry, mọi người có mặt ở hiện trường đều tâm tình xao xuyến, lưu luyến không rời, Harry xấu hổ cúi đầu”!
Còn có người nói là, Harry vốn dĩ trở thành thiên tài như hiện nay, là nhờ nhận người bí ẩn kia làm thầy.
Bởi vì người xem tại hiện trường đều quên không quay video lại, không rõ sự thật thế nào, bởi vậy chuyện này càng truyền đi càng xa, thậm chí khó có thể cứu vãn được.
Đêm đó Harry bị vô số cuộc điện thoại làm phiền, hỏi chuyện này rốt cuộc như thế nào, trong đó còn có người đại diện quốc gia của anh ta nữa.
Harry bị nói đến mặt mày xám xịt, vừa xấu hổ vừa thẹn, buổi tối cũng không ở lại nghỉ ngơi, lên máy bay rời khỏi Hạ Kinh ngay trong đêm.
Trung Hồng thờ ơ, từ chối giải thích mọi chuyện, chỉ có thể tự nhốt bản thân một mình trong phòng uống rượu giải sầu.
Anh ta không hề nghĩ đến chuyện bữa tiệc tối nay lại trở thành một cơ hội tốt để Lâm Dương biểu diễn tài năng như vậy.
Trong phòng.
Lâm Dương đang ngồi trên bệ cửa sổ.
Tô Nhan im lặng đứng bên cạnh, ánh mắt quái dị nhìn anh.
“Anh đã học trong bao lâu vậy?”Tô Nhan mở miệng, phá vỡ bầu không khí quái dị trong phòng.
“Em gả cho tôi từ khi nào, thì tôi đã học chừng đó thời gian.”
“Vậy là… chỉ trong vòng hơn ba năm thôi sao?”
“Có thể là khoảng chừng đấy…” Lâm Dương thuận miệng nói.
Thoáng chốc, Tô Nhan đã kinh ngạc vô cùng.
“Chỉ trong vòng ba năm… Anh lại có thể đạt được tiêu chuẩn cao như thế? Không thể †in được… anh có năng khiếu về piano đến vậy sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Anh không biết là tiếng đàn của anh rất dễ nghe sao?”
“Tôi đâu có biết, hơn nữa tôi cũng không có hứng thú với piano.”