Chưogn 1257:
Chắc chắn đây là âm mưu của Lưu Quyền và chưởng môn.
Bác sĩ Lâm đoán đúng rồi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, một giọng nói ngạc nhiên lại vang lên.
“Sư huynh Vô Hằng, không xong rồi, không thấy bác sĩ Lâm đâu!”
“Gì cơ?”
Lưu Vô Hừng ngạc nhiên xông vào nhìn giường.
Chỉ thấy chiếc chăn trên giường đã bị vạch ra, nhưng bên dưới chỉ có vài chiếc gối được xếp thành hình người, còn tên bác sĩ Lâm kia thì lại chẳng thấy đâu.
“Không xong rồi, bác sĩ Lâm trốn rồi!”
Lưu Vô Hằng hô lớn, sau đó vội vàng gào lên: “Mau đi báo cho ba tôi, báo cả chưởng môn nữa. Bác sĩ Lâm bỏ trốn rồi, mau phong tỏa núi Thiên Côn! Mau đi bắt bác sĩ Lâm về đây!”
“Tuân lệnh!”
Tiếng gọi ầm ï vang lên.
Mọi người lập tức lao hết ra ngoài.
Tất cả mọi người liền tản ra bốn phía để †ìm xem bác sĩ Lâm đã đi đâu.
Nhưng Lưu Vô Hằng thì lại dẫn theo vài tên đệ tử của Kỳ Lân môn đi về phía phòng của Lệ Vô Cực.
Lệ Vô Cực vội năm nghiêng người xuống giường, kéo chăn lên, giả vờ như đang ngủ say.
Rầm rầm!
Cửa bị đá văng ra.
Lệ Vô Cực giả vờ như mình vừa bị đánh thức.
“Mấy người là ai?” Lệ Vô Cực ngạc nhiên hét lớn.
“Mẹ nó, thằng chó chết này vẫn còn ở đây à? Tao còn tưởng mày cũng bỏ trốn rồi.” Lưu Vô Hằng kéo mặt nạ che mặt xuống, nhổ nước bọt rồi mắng.
“Sư huynh Vô Hằng, có chuyện gì à? Nếu như không có việc gì thì mời anh đi cho, các anh đang làm phiền đến giấc ngủ của tôi đấy.”
Lệ Vô Cực thầm nghiến răng nghiến lợi.
Chính đám người này đã khiến anh ta trở nên thê thảm thế này rồi, anh ta không có thiện cảm gì với Lưu Vô Hằng là chuyện bình thường.
“Làm càn! Mày dám nói chuyện với sư huynh Vô Hằng kiểu ấy à? To gan lắm!” Bên cạnh có một tên nịnh hót chửi ầm lên.
Nói xong, người đó liên xông lên, đánh đấm Lệ Vô Cực túi bụi.
Lệ Vô Cực không phản kháng lại được.
Lưu Vô Hằng vui vẻ: “Xem ra tao không nhìn nhầm, võ công của thằng nhóc này đã bị phế hẳn rồi. Sao thế? Ở ngoài xã hội gặp phải cao thủ à? Bây giờ lại thành phế vật?”
“Ha ha ha…” Mọi người cười ầm lên.
Lệ Vô Cực không nói gì, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ.
“Này, đừng có ở đây chơi trò giấu diếm với †ao. Lệ Vô Cực, mày nói thật đi, bác sĩ Lâm đâu? Nói mau, không nói thì mày sẽ tự biết hậu quả đấy.” Lưu Vô Hằng lạnh lùng nói.
“Bác sĩ Lâm làm sao cơ? Anh ta ở phòng đối diện còn gì?” Lệ Vô Cực giả vờ không hiểu gì.
“Chó chết, còn dám giả vờ với tao? Mau đánh nó!”
Lưu Vô Hằng quát.
Một đám người lại xông lên đấm đá.
“Sư huynh Vô Hằng, anh muốn cái quái gì vậy? Bác sĩ Lâm ngay ở phía đối diện, sao lại đánh tôi chứ?” Lệ Vô Cực cuộn tròn vào giường, vừa nói vừa hét.
“Lại còn dám giả vờ với tao à? Bác sĩ Lâm không có ở đó nữa, chắc chắn là đã bị mày giấu đi rồi!” Lưu Vô Cực quát.