Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương Sư Hà lắc đầu thở dài.

 

“Đúng vậy… Năm tháng không chừa một ai! Ông đây cũng hơn tám mươi rồi mà đúng không?” Hạ Quốc Hải thở dài nói.

 

“Thật ra có thể sống đến từng này tuổi đã được lắm rồi, nhưng nhà họ Chương chúng tôi… Không có tôi không được at Kiến Trung đi rồi, nhà họ Chương không một tâm phúc, thời kỳ huy hoàng của nhà họ Chương không còn nữa, ông cụ tôi đây hiện tại vẫn chưa đi được, a Hoa thông minh lanh lợi, tâm trí vô song, tương lai nhất định trở.

 

thành trụ cột của nhà họ Chương chúng tôi, nhưng thằng bé còn quá nhỏ, nó chỉ mới mười hai tuổi! Cho nên ông lão tôi đây cần phải sống lâu máy năm, chờ a Hoa lớn, giao lại tổ nghiệp vào trong tay nó, như vậy cho dù tôi chết đi cũng có thể nhắm mắt được! Hiện tại néu như tôi buông ta, nhà họ Chương sẽ bị sụp đổ!” Hai mắt Chương Sư Hà vẫn đục nói, giọng nói khàn khàn.

 

Cô gái bên cạnh đỡ ông ta âm thầm lau nước mắt.

 

Hạ Quốc Hải thì thở dài.

 

Con trai của Chương Sư Hà là Chương Kiến Trung máy năm trước bị ung thư đã chết rồi, việc này ông ấy cũng biết đến, tuy rằng ảnh hưởng của nhà họ Chương ở Yến Kinh cũng lớn, nhưng gia tộc vẫn luôn chỉ có một huyết mạch duy nhất, Chương Kiến Trung đi rồi, Chương Sư Hà chỉ có thể kéo tấm thân già, trọng chưởng nhà họ Chương, chỉ có thể chờ cháu trai Chương Hoa lớn lên.

 

Chỉ là… Tình trạng của ông cụ, còn có thể chịu được máy năm?

 

Đừng nói mấy năm, năm nay có chịu được hay không còn không thể nào biết được nữa…

 

“Quốc Hải, nói thật, thuốc này của ông tôi cũng không tin, vô duyên vô cớ tăng mười năm tuổi thọ, việc này nói ra không ai sẽ tin, nhưng ông già tôi đây đã không còn lựa chọn nào khác!” Chương Sư Hà nói.

 

*Cho nên, ông muốn thử?” Hạ Quốc Hải hỏi.

 

“Ông gây không sợ chết, nhưng còn chưa yên lòng về nhà họ Chương.”

 

“Thành, ông muốn thử, tôi có thể cho ông, nhưng mà ông hẳn là biết quy tắc đi.”

 

“Biết, nhưng mà tôi muốn thử thuốc, nếu như không có hiệu quả, tôi sẽ không theo quy tắc mà làm, nếu không chẳng phải để cho nhà họ Chương tôi vô duyên vô cớ có thêm một đối thủ sao?”

 

“Nếu là như vậy, người anh em, thì ông quay về đi, thần y Lâm đã nói từ trước, nếu như không tin, không thể cho thuốc được!” Hạ Quốc Hải lắc đầu nói.

 

Chương Sư Hà vừa nghe, mi già nhăn lại: “Quốc Hải, ông từ khi nào nghe lời một tên nhóc miệng còn hôi sữa vậy?”

 

“Tên nhóc này chính là người đã cứu mạng tôi!”

 

“Cho nên nhà họ Hạ mấy người cam nguyện phục vụ vì nó?”

 

“Không phải.” Hạ Quốc Hải lắc lắc đầu: “Còn có một nguyên nhân khác!”

 

“Nguyên nhân gì?”

 

“Tôi dùng thuốc của anh ta.”

 

Đồng tử Chương Sư Hà co lại.

 

“Hiệu quả thế nào?” Ông ta vội hỏi.

 

“Tôi không biết.” Hạ Quốc Hải lắc lắc đầu: “Nhưng mà tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của cơ thể tôi, tôi cảm thấy sức lực của tôi trở nên lớn hơn, phản ứng cũng nhanh, hô hấp thông thuận, tất cả đều tốt.”

 

“Quốc Hải, ông không nghĩ tới đây chỉ là một âm mưu của thần y Lâm sao? Tăng mười năm tuổi thọ? Ai có thể biết bản thân sống bao lâu? Người sống mười năm cho rằng đây là công lao của thần y Lâm, mà người ngày mai đã chết, làm sao đi tìm thần y Lâm tính sổ? Quốc Hải, ông không cảm tháy đây là trò đùa sao?” Chương Sư Hà trầm giọng nói.

 

“Người anh em, ông không cần bẻ cong lời của tôi, tôi nói, thuốc này hiệu quả rốt cuộc ra sao tôi cũng không biết, tôi chỉ có thể nói cho ông biết, thần y Lâm đã cứu mạng tôi, cho nên tôi sẽ tin tưởng anh ta, còn ông, nếu ông tin thì làm theo quy tắc, néu không tin, trở về đi.” Hạ Quốc Hải trực tiếp nói rõ ràng rành mạch.

 

Ánh mắt của Chương Sư Hà nhìn chăm chú Hạ Quốc Hải, không nói một lời.

 

Kỳ thật ông ta cũng không biết, thời gian uống thuốc của Hạ Quốc Hải chỉ mới máy tiếng trước, máy tiếng này, sao có thể nhìn ra được hiệu quả gì?

 

“Ông ơi… Nếu không… Thử xem đi.” Cô gái bên cạnh nhịn không được khuyên nhủ.

 

“Cháu gái, néu thuốc kia hữu dụng thật, đây chính là đắc tội với nhà họ Tư Mã đó, ít nhất nhà họ Chương chúng ta có thể thở dốc mấy năm, kéo dài tới khi a Hoa trưởng thành lên, nhưng chỉ sợ là… Người thì đắc tội, mà thuốc thì vô dụng!” Chương Sư Hà thở dài nói.

 

Đây cũng là băn khoăn lớn nhất khi ông ta tới đây.

 

“Chỉ là ông ơi, chúng ta bây giờ còn có thể chọn được sao?” Cô gái lau nước mắt hỏi.

 

Lời nói này lập tức khiến cho Chương Sư Hà á khẩu không trả lời được.

 

Ông ta trầm mặc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK