Chương 1423:
“Thật vậy sao? Thế thì cứ đợi Mã Hải đến đây đi.” Lâm Dương hình như không muốn nói nhiều với bọn họ.
“ Không sao, vẫn còn 19 phút nữa, cậu có thể từ từ suy nghĩ” Người đàn ông trung niên nói một cách lạnh lùng.
“ Không, thực tế là chỉ còn 9 phút nữa là Mã Hải liền đến đây rồi.” Lâm Dương nhìn thời gian, bình tĩnh đáp.
“9 phút? Cậu nghĩ là chủ tịch Long biết bay hay sao?” Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Lâm Dương.
“ Ông ấy không biết bay, nhưng tôi nghĩ ông ấy sẽ chạy quá tốc độ mà đi”
“ Chạy quá tốc độ”
Mọi người đều không hiểu ý nghĩa câu nói này của Lâm Dương.
Tô Nhan càng thêm phần bối rối.
Không hiểu tại sao, hôm nay cô cứ cảm thấy Lâm Dương có chút gì đó là lạ…
Nói thẳng ra là giống như biến thành một người khác vậy.
Không còn là người trầm lặng ít nói như trước nữa Không còn là người giống như trước kia sợ hãi loại chuyện này nữa!
Cái chính là…trên người anh ấy toát ra sự tự tin mà trước đây chưa bao giờ có.
Đúng, chính là sự tự tin!
Dường như trời có sập xuống anh ấy cũng không sợ.
Đứng trước cha con nhà họ Vương… anh càng không để vào mắt!
Tại sao lại có thể như thế…
Chẳng lẽ là Lâm Dương sau khi đạt giải đã cho anh ấy sự tự tin như vậy?
Có vẻ như lời các cụ nói này xưa không có sai.
Có tiền mới có sức mạnhI!
Nhưng mà…cho dù là có tiền đi chăng nữa, cũng không nên ngạo mạn như vậy chứ!
Đối phương là người thiếu tiền chắc?
Hơn nữa đối phương không chỉ có tiền mà còn có quan hệ tốt, là nhân viên cấp cao của Dương Hoa! Lâm Dương dựa vào cái gì mà đấu với họ?
Tô Nhan thở gấp, nhưng chuyện đã đi đến bước này rồi, cô ấy cho dù có muốn khuyên cũng không kịp nữa rồi…
Bỏ đi.
Để xem mọi chuyện diễn biến thế nào đã.
Tô Nhan thở dài, vẻ mặt bất lực.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Bầu không khí trong nhà hàng vô cùng yên tĩnh.
Cửa chính đã bị chủ nhà hàng đóng lại rồi.
Vương Hào đã ra mặt, tất nhiên sẽ không cần phiền đến cảnh sát, loại chuyện cá nhân này tự giải quyết với nhau là thích hợp nhất.
Tô Nhan cảm thấy mỗi một phút trôi qua dài như một năm vậy.
Cuối cùng.
Keng keng!
Cửa mở ra, Mã Hải thở hổn hển đi vào người đầy mồ hôi.
“ Chú Long?” Vương Tử Tường kinh ngạc.
“ Chủ tịch Long, ông đến rồi?”