Chương 294:
Nhiệt độ xung quanh như đã giảm xuống vô số lần.
Liễu Như Thi trắng bệch cả mặt, ngây ra nhìn cảnh tượng này. Cuối cùng, cô không nhịn được nữa, đột nhiên xoay người chạy về phía bà lão.
“Bà ngoại, xin bà ra mặt cứu thần y Lâm đi!” Cô âm thầm cắn răng, kiên định nói.
“Như Thi à… Bà ngoại không chống đỡ nổi thế trận này đâu.” Dược Vương thở dài nói.
Liễu Như Thi không nói gì, chỉ có thể quay người yên lặng quan sát Lâm Dương.
Cô biết Lâm Dương rất mạnh, nhưng một người dù có mạnh hơn đi chăng nữa, có đối phó nổi với một Sùng Tông Giáo không?
Chắc chăn là lây trứng chọi đá mà!
Nhưng… khi cô nhìn về phía Lâm Dương, gương mặt nhỏ xinh đẹp hoàn mỹ không khỏi cứng lại.
Cảnh tượng trước mắt… khiến cô chắn động một cách sâu sắc…
“Cái này… Cái này là??2”
Mặc dù Lâm Dương rơi vào tình thế bị bao vây nặng nè, nhưng tay chân lại thành thạo, thủ đoạn của các trưởng lão hoàn toàn không tiếp cận được thân thể anh!
Các vị khách không ngừng cảm thán.
Bùm!
Có một tiếng động ngột ngạt truyền đến.
Liền nhìn thấy Lâm Dương dùng nắm đắm đánh vào mũi quyền của một vị trưởng lão, sức mạnh độc đoán của anh ngay lập tức đã làm tan rã sức mạnh của trưởng lão kia, sức mạnh còn lại bắt đầu xé nát da thịt xương cốt của ông ta. Trưởng lão đó đau đớn kêu lên một tiếng, người liên tục lùi về phía sau, cánh tay run rẫy không ngừng, da thịt đều bị nứt ra, xương cốt đương nhiên cũng chẳng khá hơn là bao.
Lâm Dương vẫn không dừng lại ở đó, xoay người một chân đạp trên mặt đất.
Bùm!
Mặt đất rung chuyển.
Sức mạnh của một cước này mới đáng sợ làm sao.
Người lao tới không đứng vững, thân hình lắc lư, thế công kích cũng trở nên chùng xuống.
Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng, tay đập ngang qua.
bùm! bùm! bùm! bùm …
Âm thanh ngột ngạt lại vang lên.
Những trưởng lão này đều bay ra ngoài, miệng nôn ra máu, dáng vẻ trông rất thê thảm.
“Hả?”
Mọi người đều ngây ngốc.
Ngay cả các trưởng lão cũng không thể đối phó được với Lâm Dương này sao?
“Người này vừa mới sử dụng kim bạc, sức lực cùng với tốc độ liền tăng lên mạnh mẽ như vậy, nếu như ông lão này đoán không lầm, người này chính là một vị y võ!” Kiếm Vương vừa uống rượu vừa bình tĩnh nói.
“Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy. Đã là y võ, vậy thì cũng có nghĩa là có chút tài năng, chỉ đáng tiếc là tự mình hủy hoại tương lai của bản thân, cũng không thể trách người khác được.”
“Uống rượu đi, ông lão này sẽ bảo vệ mọi người chu toàn.” Kiếm Vương lại nháp một ngụm rượu.
Ứng Phá Lãng cười mà không nói lời nào.
Nhưng mà vẻ mặt của Văn Hải không hề có chút đùa giỡn.
Sức mạnh của Lâm Dương do kim bạc làm gia tăng thêm khiến người ta không dám tin, hơn nữa thể lực của anh cũng cực kỳ đáng sợ, cho dù là bị bao vây, anh cũng không quan tâm, càng không phòng ngự, chỉ tóm lấy một trưởng lão mà đánh, không đánh cho đối phương nằm sắp xuông thì tuyệt đôi không dừng tay.
Mặc dù Lâm Dương cũng đã bị thương, nhưng kết cục của những trưởng lão đó vô cùng thê thảm.
Hoặc gãy tay đứt đoạn, hoặc là bị móp ngực nứt đầu, ai nấy đều là sống dở chết dở, kết cục cực kỳ thê thảm.
Đương nhiên, Lâm Dương cũng không khá hơn là bao.
Tuy rằng trên người không có thương tích rõ ràng, nhưng nội thương chắc chắn là có, hơn nữa còn thở hồn hẻn, tiêu hao khá lớn.
“Bó, chuyện này…chuyện này phải làm sao đây?”
Văn Hải hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, hoảng loạn nhìn Văn Mạt Tâm.
Những người khách xung quanh lần lượt lùi lại, cũng sợ hãi nhìn Lâm Dương.
“Sau này là người tiếp quản vị trí của tôi nắm quyền của Sùng Tông Giáo, làm sao có thể hốt hoảng như vậy? Còn ra thể thống gì nữa?” Văn Mạt Tâm cau mày nói.
Ông ta có thể thầy rằng con trai mình không phải người tài giỏi, nhưng có tác dụng gì? Bản thân cũng chỉ có một đứa con trai như vậy.
“Đi, gọi Sở Trưởng lão đến.” Văn Mạt Tâm bình tĩnh nói.
“Không cần nữa giáo chủ, tôi đã tới rồi!”