Ánh mắt xung quanh đều không máy thiện cảm, ai nấy đều tràn đầy ác ý trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ đó giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Rõ ràng, những người này đã coi anh như một kẻ gian!
“Nhìn thấy đảo chủ, còn không nhanh quỳ xuống hành lễ?”
Một trưởng lão bên cạnh thấy Lâm Dương không chút cử động, lập tức lạnh lùng hét lên.
*Đó là đảo chủ của các ông, lại không phải là đảo chủ của tôi, tại sao tôi phải hành lễ chứ?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tên khốn!”
“Cậu thật vô lễ!”
“Súc sinh, cậu dám hỗn xược như vậy sao?”
“Có tin tôi đánh gãy đôi chân của cậu không? Xem cậu còn dám điên cuồng ngang ngược như vậy nữa không!”
Mọi người xung quanh nỗi cơn thịnh nộ, gào thét chửi bới.
“Ngồi xuống cả đi!”
Đảo chủ ở phía trên từ tốn nói.
Mọi người nghe vậy, lúc này mới nguôi giận ngồi vào chỗ, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy vẻ hung hãn và sát khí, nắm đắm cũng siết chặt.
Lâm Dương nhìn về phía đảo chủ, lại nhìn thấy ông ta mặc cẩm bào màu nâu, ăn mặc theo phong cách khá cổ xưa, râu tóc dài, trên mặt tràn đầy bể dâu, đôi mắt long lanh có thần tràn đầy vẻ thâm sâu, mặc dù ngồi ở phía trên, nhưng lại có một loại cảm giác yên tĩnh như trinh nữ, còn tay chân của ông ta được đặt vô cùng cần thận, dáng vẻ dường như lúc nào cũng duy trì cảnh giác. Ngoài ra, còn có một luồng khí tức nhàn nhạt bao quanh ông ta.
Thật là dũng mãnh!
Đây chính là đảo chủ của đảo Vong Ưu sao? E rằng võ công của ông ta đã đạt tới trình độ kinh người!
“Cậu tên là gì?” Đảo chủ hỏi.
“Lâm Dương.”
“Lâm Dương? Chưa từng nghe qua. Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại muốn ám sát bổn đảo chủ?”
“Tôi chưa từng nghĩ tới việc ám sát ông, tôi với ông chưa từng gặp mặt, không thù không oán, tại sao phải ám sát ông chứ? Tôi chỉ là bị vu oan.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Anh nói dối! Kim độc vải độc kia đều là chứng cứ, chứng cứ rành rành, anh còn nói bậy bạ ở đây sao?”
“Đó là cô vu oan cho tôi! Cô hãm hại tôi, muốn dùng tôi để đổi lấy phần thưởng của đảo chủ các cô.” Lâm Dương không chút khách khí nói.
“Ò, ai có thể tin được chứ? Tên gian tặc như anh, nói năng lung tung, xem người của đảo Vong Ưu chúng tôi đều là kẻ ngốc hết sao?”, Diên Nữ khit mũi nói.
“Đúng vậy, chúng tôi có bằng chứng rành rành, cậu không thể chối cãi! Cậu nhóc, cậu vẫn nên thành thật thừa nhận đi, đừng ép chúng tôi phải dùng hình!” Tam trưởng lão Sở Túc ngồi ở bên cạnh lạnh lùng khit mũi nói.
“Đúng vậy, nhận tội đi!”
“Tới lúc này rồi, cậu còn cứng miệng ư?”
“Hừ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Đảo chủ, hay là dùng hình đi!”
“Sau khi dùng hình, xem tên nhóc này còn dám cứng miệng nữa không!”
Mọi người lần lượt nói.
Khóe miệng của Diên Nữ nhéch lên, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, lầm bẩm một mình: “Tuy rằng anh không bị tôi độc chết, nhưng anh cũng khó thoát chết. Cái bảng hiệu ‘kẻ gian’ trên người anh không thể nào rửa sạch được, toàn bộ người trên đảo không ai tin anh vô tội, anh chàng đáng thương, anh hãy ngoan ngoãn làm vật hy sinh của tôi đi! “
Chỉ là cô ta vừa mới lắm bẩm xong, Lâm Dương đột nhiên thốt ra một câu.
“Tôi có bằng chứng để chứng minh mình vô tội!”
Nụ cười của Diên Nữ chợt đông cứng lại.
Xung quanh cũng ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
“Cậu có bằng chứng gì?” Đảo chủ trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên là bằng chứng thép. Tôi không chỉ có thể chứng minh mình vô tội mà còn có thể xác định chính xác kẻ đầu sỏ của chuyện này.” Lâm Dương cười nói.