Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần Lâm Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2110:

Vương Anh Dũng không nhìn nổi nữa, anh ta giận tím mắt, đập bàn la lên.

“Làm càn!” Tôn Khải Phong tức giận, trừng Vương Anh Dũng hét lên: “Cậu chỉ là bề dưới, ở đây tới lượt cậu nói chuyện sao?”

“Ông…” Vương Anh Dũng càng tức giận hơn.

“Vương Anh Dũng! Lùi xuống!” Vương Thanh Sơn trầm giọng nói.

“Dạ, ba” Vương Anh Dũng kìm nén lửa giận, trừng mắt nhìn Tôn Khải Phong, không còn hé răng.

Chỉ thấy vẻ mặt Vương Thanh Sơn đặt chén trà xuống, vẻ mặt không đổi nhìn Tôn Khải Phong, bình tĩnh nói: “Trưởng lão Tôn Khải Phong, xem ra hôm nay ông tới tìm tôi là muốn hỏi tội?”

“Người của ông đã bắt nạt đến trên đầu tôi rồi, người nào hỏi tội người nào hẳn là _ ông biết rõ!” Tôn Khải Phong hừ lạnh nói.

1p BH: 415 “Vậy sao? Được rồi, tôi hỏi ông, đệ tử của tôi đã làm gì ông?” Vương Thanh Sơn hỏi.

“Chuyện này…” Tôn Khải Phong câm miệng rồi.

“Là đồ đệ của ông phát ngôn bừa bãi!

Nói kỹ thuật châm cứu của chúng tôi không bằng cậu ta, đệ tử của tôi chỉ tìm người tài hoa như cậu ta khiêu chiến mà thôi, nếu đệ tử của tôi đã thua, vậy thì nói nên tài nghệ của cậu ấy không bằng người ta. Nếu cậu ấy hứa hẹn với các ông chuyện gì, mời các ông đi tìm cậu ấy! Cần gì phải nói với tôi?” Vương Thanh Sơn bình tĩnh nói.

“Ông…” Tôn Khải Phong cảm thấy khó thở.

Vương Thanh Sơn đây là đang muốn chơi xấu rồi.

“Khinh người quá đáng!”

1510 8: /15 “Trưởng lão, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

“Trong ngày thường đám người kia chanh chua với chúng ta như thế, còn thường xuyên bắt nạt chúng ta, nếu hôm nay không cho bọn họ chút giáo huấn, bọn họ sẽ thật sự coi rằng chúng ta là quả hồng mềm!”

“Có cần ra tay hay không, trưởng lão!”

Các đệ tử tràn ngập nhiệt huyết và hưng phấn, đã có chút không nhãn nại được rồi.

Nhưng mà Tôn Khải Phong không phải là kẻ ngốc.

Ông ta biết nếu bọn họ thực sự ra tay, thì không phải là đối thủ của bên Vương Thanh Sơn!

Hơn nữa một khi ra tay, sẽ cho người ta cán chuôi!

Càng nghĩ, hình như chỉ còn đấu võ y rồi.

Nhưng mình là đối thủ của Vương Thanh Sơn sao?

Trong lòng Tôn Khải Phong có chút không nắm chắc.

Đến mức độ này, có chút tiến thoái lưỡng nan rồi…

“Trưởng lão Tôn Khải Phong, hay là chúng ta lấy quyết đấu võ y, để kết thúc chuyện này đi!” Lúc này, Vương Thanh Sơn đột nhiên mở miệng.

Quả nhiên không mở bình ra thì ai biết trong bình có gì!

Tôn Khải Phong đâm lao đành phải theo lao, chần chừ một lát mới trầm giọng nói: “Được rồi! Đây đã là phương án giải quyết thích hợp nhất rồi! Ra ngoài đi! Nơi này quá nhỏ, chúng ta ra ngoài đấu “Ôi chao, ai ôi, đừng nóng vội như vậy chứ! Chúng ta làm theo quy củ trước đi!”

Vương Thanh Sơn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn về phía Lương Chiến Bắc hỏi: “Chiến Bắc à, lúc trước con quyết đấu với rất nhiều sư đệ sư muội dưới trướng trưởng lão Tôn Khải Phong, là đồng ý điều kiện gì?”

“Hồi bẩm sư phụ, đồng ý người nào thua, người đó phải dập đầu xin lỗi đối phương.”

Lương Chiến Bắc cười nói.

“Vậy được rồi.” Vương Thanh Sơn nói: “Trưởng lão Tôn Khải Phong, chúng ta cũng lập hứa hẹn như vậy đi! Bây giờ tôi chính miệng nói, có nhiều đệ tử ở đây nghe thấy, người nào cũng không chống chế được, ông xem thế nào?”

“Chuyện này…” Sắc mặt Tôn Khải Phong -. 10/15 thay đổi, không dám lập tức đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK