Chỉ trong nháy mát, trong đầu Đảo chủ đảo Vong Ưu đã hiện lên một ý tưởng!
*Có tin đồn rằng cách đây không lâu, Lâm thần y đã đánh bại Tư Mã Sóc Phương của nhà họ Tư Mã và đoạt được Thiên Kiêu lệnh của cậu ta. Rất nhiều người nghe xong đều không tin, nhưng hôm nay ta thấy, tin đồn này chắc chắn là sự thật rồi! Huyết Nham mở lời, giọng điệu tràn ngập tán thưởng.
“Lâm thần y quả thực là một người hùng trẻ tuổi.”
“Đúng đó, còn trẻ như vậy mà đã có Thiên Kiêu lệnh, trở thành một Thiên Kiêu, hơn nữa còn có tài năng y thuật thần kỳ khiến cả trong và ngoài nước đều phải chấn động, một thiên tài như vậy, quả là không ai so. nổi!”
Các trưởng lão khác cũng đồng loạt gật đầu tán thưởng.
*Đảo chủ, nếu nói đối phương chính là Lâm thần y, vậy thì chúng ta nhất định phải cố gắng hét sức lấy lòng cậu ta, tốt nhất là không nên trở mặt. Nếu như đảo của chúng ta có hai Thiên Kiêu trợ uy, vậy thì đại hội lần này… chẳng phải là đảo Vong Ưu của chúng ta sẽ oai phong một cõi, càn quét thiên hạ hay sao?” Tam trưởng lão Sở Túc tiến lên phía trước, thấp giọng nói với Đảo chủ.
“Không sai.” Đảo chủ đảo Vong Ưu gật đầu: “Hai vị Thiên Kiêu cùng chung một chỗ, trước nay chưa từng có chuyện này! Ta tin rằng không gia tộc nào có được thực lực như: của chúng ta! Đại hội lần này hoàn toàn có thể bị chúng ta nắm giữ!”
Nghĩ đến đây, Đảo chủ đảo Vong Ưu trực tiếp phất tay hô lớn: “Tất cả dừng lại cho ta!”
Đám đệ tử của đảo Vong Ưu vẫn luôn vây quanh Lâm Dương đều đồng loạt rút lui, sau đó nhìn về phía Đảo chủ đảo Vong Ưu.
Về phần Diên Nữ, hay chính là Lương Huyền Mị, giờ phút này cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Dương, trong đầu trống rỗng, chỉ còn tồn tại một ý nghĩ duy nhát.
Thiên Kiêu!
Người anh trai nuôi này của mình… vậy mà lại là một Thiên Kiêu!
Điên rồi!
Cô cảm thấy mình hoàn toàn điên mắt rồi!
Bộ não đã ngừng suy nghĩ.
Cả cơ thể dường như cũng sắp không thuộc về chính mình!
Nói như vậy có nghĩa là, gia đình cô… có một vị Thiên Kiêu!
Ôi trời đất ơi!
Có Thiên Kiêu làm chỗ dựa vững chắc, đừng nói là đảo Vong Ưu, ngay cả toàn bộ Yến Kinh có ai dám bắt nạt bọn họ nữa chứ?
Lương Huyền Mị mím chặt môi, bờ vai nhỏ nhắn không ngừng lay động, khóe mắt tràn ra những giọt lệ.
“Huyền Mị, em làm sao vậy?” Lâm Dương quay đầu lại, kỳ quái hỏi.
“Không… không có gì…” Lương Huyền Mị âm thầm lau những giọt lệ nơi khóe mắt, thấp giọng nói.
“Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ bình an đưa em trở về Yến Kinh. Mẹ nuôi rất nhớ em, néu như em có thể bình an quay về, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Lâm Dương cười nhẹ nói.
Lương Huyền Mị khẽ gật gật đầu.
Lúc này, Đảo chủ từ trên đài cao đi xuống, khuôn mặt mang theo tươi cười hướng về phía Lâm Dương.
Thân phận của anh vừa mới lộ ra, thái độ của Đảo chủ đảo Vong Ưu có thể nói là xoay chuyển 180 độ.
“Không ngờ anh trai của Diên Nữ vậy mà lại là Lâm thần y trong truyền thuyết, thực sự khiến cho mọi người bất ngờ.
Ha ha ha, Lâm thần y, chúng ta quả thật là không đánh thì không quen biết, néu đã như vậy thì, chuyện vừa nãy cũng chỉ là một sự hiểu làm mà thôi!” Đảo chủ cười nói.
“Vậy có nghĩa là, tôi có thể đưa em gái tôi rời khỏi đây đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi một câu.
“Có thể, đương nhiên là có thể rồi.” Đảo chủ đảo Vong Ưu cười nhẹ: “Ta có thể thu xếp thuyền đưa hai người rời đảo ngay lập tức!”
“Vậy thì xin đa tạ Đảo chủ.” Lâm Dương nói.
“Không cần khách khí, dù sao Lâm thần y cũng là một Thiên Kiêu, Đảo chủ ta đây sao có thể đắc tội với Thiên Kiêu được?” Đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười.
*Đảo chủ!”
Khuôn mặt Ngũ trưởng lão tràn đầy bi thương nhìn về phía Đảo chủ.
Trong lòng ông ta vẫn đang ôm lấy thi thể của Trương Tử Tường.
Trong mắt vô số đệ tử cũng lộ rõ vẻ không cam lòng.