Chương 685:
“Đi hỏi mượn người thân, bạn bè đi, Tiểu Dư của chúng ta sắp trở thành đại minh tinh rồi, bọn họ còn không cho mượn sao? Nếu thật sự không được, đi vay nặng lãi cũng không sao!” Lưu Mãn San cười nhẹ nói “Như vậy sao? Cũng có thể.” Tô Thái cau mày gật đầu.
“Đi thôi, đi ăn mừng trước đi, sáng mai tôi sẽ đi đến người thân bạn bè một vòng, nếu như không đủ, chúng ta đi tìm mắy tên cho vay nặng lãi, gom lại, có con gái bảo bối của chúng ta ở đây, tiền bạc còn là vấn đề sao?” Lưu Mãn San dương dương đắc ý, mặt đỏ bừng lên.
Vừa trở lại công ty, Tô Dư gọi điện thoại.
Lâm Dương do dự một chút, nhưng vẫn bắt máy.
“Anh rẻ, em xin lỗi, em không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này … Em xin lỗi … Em thật sự xin lỗi….” tiếng khóc của Tô Dư ở bên kia điện thoại.
“Tiểu Dư, đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan gì đến em.” Lâm Dương cười nói.
Tô Dư siết chặt đôi tay nhỏ bé, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy đau khổ.
“Đúng rồi, chuyện này chắc chắn là âm mưu của Đồng Hạ kia, các em tốt hơn hết nên cẩn thận một chút, nếu như có chuyện gì thì gọi lại cho anh.” Lâm Dương nói.
“Được rồi… Anh rễ…” Tô Dư mím chặt môi, giọng nói nghẹn ngào.
Sau khi cúp điện thoại, cô cúi người xuống, ôm đầu khóc.
Đã phải chịu đựng bao nhiêu uất ức như vậy, nhưng vẫn nghĩ cho mình.
Đây chính là Lâm Dương sao?
Đến lúc này cô ấy mới ý thức được những năm qua Lâm Dương rốt cuộc đã phải trải qua những gì và anh đã phải gánh chịu bao nhiêu oan trái.
Rõ ràng tất cả những điều này không liên quan gì đến anh.
Rõ ràng anh mới là người vô tội nhát.
Nhưng mà… anh không thanh minh, thậm chí đên một câu phản bác cũng không có…
Tô Dư biết Lâm Dương tuyệt đối không phải vì yếu đuối mới như vậy.
Anh chỉ là… không muốn khiến mình khó xử…
Tô Dư khóc thầm, trái tim tan nát ….
Cửa nhà vệ sinh bị gõ.
“Tiểu Dư, cậu ở trong đó sao? Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, mau ra ngoài ăn đi!” Giọng nói của Tào Tiểu Kiều từ bên ngoài truyền đến.
Tô Dư lau nước mắt trên khóe mắt, đôi mát đỏ hoe bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Yến Kinh, bên trong một biệt thự sang trọng.
Sóc Phương, người đang mặc một bộ đồ bệnh nhân màu trắng và ngồi trên xe lăn, được chú Trung đẩy vào phòng khách.
Trong phòng khách có máy người đang ngồi.
Một người đàn ông hói đầu đeo dây chuyền vàng rung rung điều xì gà trong tay, khoé miệng nhéch lên cười, “Ò?
Đây không phải là thiên tài vô song của chúng ta, cậu Sóc Phương sao? Sao lại biến thành dáng vẻ như thế này?”
Sóc Phương mặt không biểu cảm, không nói lời nào.
“Được rồi, Hồng đệ, đừng cười Sóc Phương nữa, xảy ra chuyện này Sóc Phương cũng không muốn.” Một người đàn ông trung niên đeo cặp kính vàng, mái tóc bạc trắng bước tới.
Đây là bố của Sóc Phương, Tư Mã Tàng.
Vốn dĩ ông ta có mái tóc đen nhánh, nhưng khi biết được Tư Mã Sóc Phương đã bị phế, mái tóc của ông ta đã bạc trắng chỉ trong một đêm.
“Được rồi, không nói nhảm nữa, Tàng ca, anh gọi tôi đến đây làm gì? Chắc không phải là muốn nhờ tôi chữa trị cho Sóc Phương chứ? Vậy thì anh tìm nhằm người rồi. Lão Tử không biết cứu người, chỉ biết giết người!” Người đàn ông đầu trọc cường tráng mỉm cười, sau đó lại hít hà điều xì gà của mình.
Tư Mã Tàng châm điều thuốc, hít một hơi thật sâu và phun ra làn khói dày đặc: “Chuyện của Sóc Phương không ai ngờ tới được. Sau khi nó được khiêng về nhà, tôi đã ngay lập tức gửi nó đến đó để khám bệnh, nhưng phía bên đó nói rằng vét thương của nó là thương tật vĩnh viễn. “
“Thương tật vĩnh viễn?” Người đàn ông đầu trọc cau mày: “Cái gì? Bên đó cũng không chữa được sao?”
“Bên đó nói rằng đã có thể từ bỏ rồi.” Tư Mã Tàng nhìn chằm chằm vào điều thuốc đang cháy, khàn giọng nói.
Sóc Phương âm thầm nghiến răng, nhưng vẫn không nói lời nào.
Nhưng người đàn ông đầu trọc lại vô cùng kinh hãi, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Ngay cả bên đó cũng không chữa được, có nghĩa là trong nước không có ai có thẻ điều trị…
“Tư Mã Thế gia chỉ trông cậy vào Sóc Phương, Sóc Phương bị phế rồi. Ở đại hội há không phải là bất cứ ai cũng có thể ức hiếp sao?” Người đàn ông đầu trọc nói.
“Cho nên tôi muốn điều động mười thiên tài từ Kỳ Dược Phường, muốn huấn luyện bọn họ thật tốt, thay mặt Tư Mã thế gia của chúng tôi ra trận, nhưng mà… không lâu trước đây, có tin tức truyền đến rằng Kỳ Dược Phường đã đổi chủ rồi, toàn bộ Kỳ Dược Phường lúc này đều đã rơi vào tay Lâm thần y của Giang Thành rồi, mười thiên tài đó, ngoại trừ những người tự nguyện rời đi, số còn lại đều bị Lâm thần y khống chế. Tư Mã Thế gia của chúng ta muốn can thiệp cũng không được! ” Tư Mã Tàng khàn giọng nói.