Chương 1171:
Ngay lập tức, người đàn ông ngồi hàng ghế cuối cùng đứng dậy và đi đến giữa sảnh, ôm quyền với đám người của Lương Vệ Quốc.
“Lương Vệ Quốc, ông chắc chắn hiểu rõ quy định của hiệp hội, chúng ta đều là người †hô tục không dùng miệng mà chỉ động tay chân, nên người nhà họ Lương các người bắt buộc phải nhận lời thách đấu. Đây là thành viên của hiệp hội, tuổi chưa tới ba mươi, ngoài Lương Huyền Mi ra, nhà họ Lương các người có thể tìm một người có độ tuổi xấp xỉ như vậy đánh với anh ta một trận, nếu như thắng thì chuyện này cứ thể bỏ qua, còn nếu như thua thì Lương Huyền Mi phải đi cùng chúng tôi!” Trịnh Nhã Vân trầm giọng nói.
Lương Vệ Quốc nghe thấy vậy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên khó coi đến cực điểm.
“Làm phiền chỉ bảo nhiều hơn.”
Người đàn ông ôm quyền hô lên.
Hiệp hội võ thuật đương nhiên là hiệp hội do những người luyện võ thành lập.
Đối với người luyện võ, nắm đấm vĩnh viễn là cách nói chuyện tốt nhất! Thế nên Hiệp hội võ thuật mới có một quy tắc như vậy.
Khi hai bên không thể đàm phán thống nhất ý kiến với nhau thì sẽ dùng nắm đấm quyết định ai đúng ai sai.
Nếu có một bên cố gắng chống cự thì sẽ bị liệt và danh sách đen của Hiệp hội võ thuật, sử dụng hết toàn lực tiến hành trừng phạt.
Mà kết quả của sự trừng phạt ấy thường mang nghĩa một gia tộc hoàn toàn bị huỷ diệt.
Hiệp hội võ thuật đã cắm rễ sâu ở Yến Kinh, năng lực khổng lồ, dù là nhà họ Lương cũng không đám trêu chọc.
Nếu như nhà họ Lương từ chối, chỉ sợ ngày hôm sau, Yến Kinh sẽ không còn nhà họ Lương nữa.
Đây cũng không phải là bắn tiếng đe dọa, bởi vì cho tới nay, Hiệp hội võ thuật đã trừng phạt chừng bảy gia tộc.
Trong đó không thiếu những gia tộc có năng lực mạnh hơn nhà họ Lương .
Nhưng cả bảy gia tộc này đều không có ngoại lệ, biến mất khỏi Yến Kinh.
Cũng bởi vì như vậy, Hiệp hội võ thuật mới có đủ sức uy hiếp, mới có thể khiến cho người ta vừa sợ hãi vừa tôn kính.
Đối mặt với sự khiêu chiến của Hiệp hội võ thuật, toàn bộ người nhà họ Lương đều im lặng.
Nếu đối phương đã chỉ đích danh người thanh niên này, thì nhất định phải có chuẩn bị.
Tuy thế hệ sau nhà họ Lương không thiếu nhân tài, nhưng nếu như thua thì cả gia tộc sẽ mất hết mặt mũi, nên không có ai dám ra mặt nghênh chiến.
Lông mày Lương Vệ Quốc nhíu chặt, không nói lời nào.
Người thanh niên nhìn hết những người nhà họ Lương có mặt trong phòng khách, cũng khẽ cau mày: “Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ sao? Xin chỉ bảo!”
“Thật là phách lối!”
“Tên nhóc này quá ngông cuồng!”
“Ngông cuồng? Hay là anh ra dạy dỗ cậu †a xem?”
“Sao cậu không đi?”
“Tôi đánh không lại cậu ta, anh cảm thấy cậu ta ngông cuồng, anh đánh thắng được chắc?”
Tôi…
Mấy câu vụn vặt vang lên, nhưng không ai trong nhà họ Lương đứng ra.
“Lương Vệ Quốc, nếu nhà họ Lương các người không có ai chịu đánh thì nhận thua cũng được! Giao người ra, sẽ không có chuyện gì cả.” Trịnh Nhã Vân cười nhạt nói.
Lương Vệ Quốc không lên tiếng.
Lương Huyền Mi không phục, cắn răng nói: “Thư ký Vân, sao tôi không thể đánh? Tôi đánh với anh ta, nếu tôi thua, tôi đi cùng các người “Lương Huyền Mị, tôi đã nói rồi, cô không thể nhận lời khiêu chiến! Bởi vì cô đến từ đảo Tiêu Sầu, cô sử dụng võ thuật cổ truyền, khác với võ học của chúng tôi, như vậy thì thi đấu sẽ không công bằng” Trịnh Nhã Vân lắc đầu.
“Rõ ràng cô sợ thua!” Lương Huyền Mi cả giận nói.
“Tôi chỉ làm theo quy tắc, điều hai mốt Chương ba trong quy tắc của Hiệp hội võ thuật đã quy định rõ, người học võ học cổ truyền và người học võ học thông thường tiến hành khiêu chiến thì không thể coi là chứng cứ xác thực.” Trịnh Nhã Vân lạnh nhạt nói.