Chương 1126:
“Thằng đó là ai vậy? Khó lắm mới có co hội được nghe Harry chơi đàn, một dịp rất quý báu, nó không biết Harry là ai sao? Vậy mà còn đuổi Harry đi, muốn tự chơi đàn?”
“Đúng là múa rìu qua mắt thợ.”
“Ngớ ngẩn, cút đi mau, không biết tự lượng sức mình.”
“Cút đi, chúng tao không muốn nghe mày chơi.”
“Quản lý! Quản lý đâu rồii, mau ra đưa thằng điên này đi đi.”
Những người khách tại đó lần lượt đứng dậy, lên tiếng mắng chửi Lâm Dương. Thậm chí có người còn đi tìm quản lý và bảo vệ, muốn đuổi Lâm Dương đi.
Trung Hồng nhếch mép cười, mặc kệ.
Harry cũng thích thú nhìn anh. Thứ anh ta muốn chính là hiệu ứng này, anh ta rất tin tưởng khán giả sẽ ủng hộ mình.
Tô Nhan lo lắng bước nhanh về phía Lâm Dương, muốn kéo anh đi xuống. Nhưng Lâm Dương ở đó lại không để ý gì cả, ngồi xuống đặt hay tay lên các phím đàn.
“Đồ ngốc này, còn ngại chuyện chưa đủ lớn hay sao mà còn làm thế” Tô Nhan tức giận nói.
Nhưng lúc này Lâm Dương đã bắt đầu chơi rồi.
Giữa những tiếng la hét giận dữ, tiếng chửi rủa và xua đuổi của mọi người, anh cứ như vậy mà chơi đàn. Trong nháy mắt, một âm thanh như vọng từ thiên đường lan tỏa đi khắp nơi.
Nhân viên bảo vệ và Tô Nhan đang đi qua đều bất ngờ. Harry cũng nhíu mày nhìn Lâm Dương.
Thấy mười ngón tay của Lâm Dương linh hoạt như tỉnh linh, lướt trên phím đàn. Mỗi lần nhấn phím, đều phát ra từng âm sắc tuyệt vời như thấm vào lòng họ. Âm thanh này quá say lòng người.
Theo từng ngón tay của Lâm Dương không ngừng di chuyển, toàn bộ mọi người từ từ an tĩnh trở lại. Tất cả đần nhắm mắt, chậm rãi thưởng thức tiếng đàn. Lúc này họ cảm thấy cả trái tim và tâm hồn như được thanh lọc. Thật là một âm thanh kỳ diệu.
Cơ thể của không ít người dần run lên, nhưng họ không dám phát ra tiếng nào dù là nhỏ nhất. Bọn họ không muốn vì tiếng của mình mà làm gián đoạn thanh âm hoàn mỹ này. Thanh âm nhẹ nhàng nâng lên, đưa họ đến thiên đường.
Trung Hồng cũng ngồi xuống, hai mắt mở lớn không dám tin nhìn Lâm Dương, đầu óc choáng váng. Không còn nghi ngờ gì nữa, trình độ chơi đàn của người này mạnh hơn anh ta nhiều. Không chỉ mình anh ta, sợ là Harry cũng chưa chắc giỏi hơn.
Còn hai mắt của Tô Nhan lúc này đã tràn ngập nước mắt. Cô đã nhớ lại rồi. Nhớ lại được tất cả.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật của cô, đến khoảng mười một giờ khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ cô lại lờ mờ nghe được tiếng đàn này. Cô vẫn nghĩ bản thân nằm mơ, tiếng đàn kia là từ giấc mơ của cô, không hề nghĩ đến thì ra là Lâm Dương đã chơi đàn cho cô nghe.
Mặc dù mỗi lần đó khi cô ngủ dậy, đều nghe được tiếng Hứa Ngọc Thanh mắng chửi Lâm Dương ở ngoài phòng khách.
“Thì ra… Anh vẫn nhớ. Hoá ra người đó là anh” Tô Nhan thì thầm.
Mười ngón tay Lâm Dương vẫn nhẹ lướt, cả người say mê theo tiếng đàn, có lúc nhanh, có lúc chậm như tàu lượn siêu tốc, cảm giác không thể nào diễn tả bằng lời.
Không biết qua bao lâu.
Tỉng…
Một nốt nhạc đẹp đế vang lên kết thúc bài diễn.
Đã hết.
Hô! Lâm Dương hai tay vịn đàn đứng lên, quay người đi về phía Tô Nhan vẫn còn đứng thẫn thờ.
Cả đàn sảnh im lặng đáng sợ, đến nỗi họ nghe được cả tiếng thở của chính mình.
“Thích không?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi Tô Nhan.
Tô Nhan giật mình, dường như bây giờ mới tỉnh táo lại gật đầu nói: “Tôi… rất thích.”
“Thích thì tốt rồi, chúng ta về thôi.” Lâm Dương mỉm cười.
Tô Nhan nhẹ gật đầu, đi cùng Lâm Dương về phía thang máy.
Chờ hai người đi rồ người mới bắt đầu hồi phục tinh thần.
¡, tại hiện trường mọi “Trời ơi, tôi vừa nghe thấy gì đây…”
“Quá hay, quá êm tai.”
“Người đó là ai? Sao anh ta có thể chơi được âm thanh tuyệt diệu đến vậy?”