Chương 1261:
“Không tìm ra? Phái thêm người tiếp tục lục soát cho bai”
“Vâng!”
Tiếng hô hoán vang vang, càng lúc càng có nhiều đệ tử Kỳ Lân Môn tham gia vào đội ngũ lục soát, khắp cả núi Thiên Côn đều rực ánh lửa đỏ…
Kỳ Lân Môn huy động trêu dưới ra sức, cả núi Thiên Côn lúc này đều thấy bóng đệ tử Kỳ Lân Môn.
Nhưng bất kể họ có tìm kiếm ra sao cũng không tìm ra chút dấu vết nào của Lâm Dương.
Điều này đã khiến cho Lưu Vô Hằng vừa căng thẳng vừa tức giận.
“Mẹ kiếp, bọn mày làm ăn cái kiểu gì không biết? Chỉ một bác sĩ Lâm nhỏ bé mà cũng không tìm ra! Tông môn nuôi cái đám thùng cơm bọn mày còn được ích lợi gì chứ?”
Lưu Vô Hằng tức giận quát tháo.
“Sư huynh, bọn… bọn đệ cũng đâu có cách nào chứ! Chúng ta đã tìm khắp cả núi Thiên Côn này lâu vậy rồi mà cũng không tìm ra nổi tung tích của tay bác sĩ Lâm kia nữa!”
Một đệ tử lên tiếng phàn nàn.
“Lẽ nào bác sĩ Lâm đã chạy khỏi núi Thiên Côn rồi sao?
Có kẻ nghỉ ngờ.
“Không thể nào! Sau khi chúng ta phát hiện bác sĩ Lâm biến mất đã lập tức thông báo cho các đệ tử dưới núi phong tỏa núi Thiên Côn rồi.
Hiện giò núi Thiên Côn của chúng ta vững như thành sắt, trừ phi bác sĩ Lâm biết bay, không thì chắc chắn vẫn còn ở núi Thiên Côn này!”
“Vậy hắn đã trốn đi đâu mất rồi?”
Mọi người liên tục đặt câu hỏi.
Lưu Vô Hằng xiết chặt tay, lòng cũng đầy nghỉ ngò.
Nhưng đúng lúc này, Lưu Quyên đứng sau đột ngột nghiêm giọng quát: “Vô Hằng… Con đã phái người lục soát bên trong tông môn chưa?
Lời vừa dứt, Lưu Vô Hằng cũng trở nên lúng túng.
“Bên trong tông môn? Ba, con chỉ nghĩ hắn sẽ chạy xuống núi trốn… chứ chưa từng nghĩ đến hắn vẫn còn ẩn nấp trong tông môn ạ…”
“Chính bởi vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nên nếu bác sĩ Lâm vẫn còn trốn trong tông môn thì dù chúng ta có lật tung cả quả núi Thiên Côn này lên cũng có được ích lợi gì?”
Lưu Quyền lạnh lùng quát.
“Vậy ba… ý của ba là bác sĩ Lâm vẫn còn trốn trong Kỳ Lân Môn của chúng ta sao?”
“Lập tức phái người đi lục soát đi!
“Vâng…”
Lưu Vô Hằng gật đầu, lập tức sai đệ tử chạy vào trong tông môn.
“Đợi chút đãt”
“Cha còn gì đặn đò sao?”
“Con lập tức đi tìm Lệ Vô Cực, mang nó đến đây cho ba.
Ba qua chỗ địa lao xem một chút!”
Lưu Vô Hằng vừa nghe đã hiểu được ý của Lưu Quyên, gật đầu lia lịa rôi chạy đi.
Lưu Quyền nhanh chóng chạy đến chỗ địa lao.
Dĩ nhiên ông ta có cảm giác mục đích của tay bác sĩ Lâm này không đơn giản chỉ là cỏ Thiên Huyền mà còn là Kinh Mẫn đó!
Trong mắt ông ta, Kinh Mãn còn quan trọng hơn cả cỏ Thiên Huyền và có sức uy hiếp với ông ta hơn nhiều. Nếu như nói bác sĩ Lâm trộm mất cỏ Thiên Huyền thì ông ta cũng sẽ chẳng thấy mất mát gì, nhưng nếu bác sĩ Lâm đưa Kinh Mẫn đi thì về sau ắt xảy ra đại họa.
Vậy nên Lưu Quyền vô cùng xem trọng chuyện này, vội vàng lao đến chỗ địa lao.