Chương 1224:
“Yên tâm, chúng ta sẽ báo thù.” Lương Hồ Khiếu nheo nheo mắt: “Bây giờ cậu ta nên cầu nguyện cho bản thân mình đánh thắng được Lệ Vô Cực! Nếu như cậu ta thua, trở thành chó nhà mất chủ, vậy thì… cũng đừng trách chúng ta hèn hạ ra tay đánh kẻ sa cơi”
Lương Khánh Từng nghe xong, hai mắt lập tức sáng lên.
Đúng thế…
Nhà họ Lương , không phải là không có cơ hội để chơi tên bác sĩ Lâm kia!
Nếu như bác sĩ Lâm thua trận! Vậy thì cậu ta sẽ phải trả lại hết những gì mà cậu ta nợ nhà họ Lương , là thời cơ tốt để bọn họ biểu hiện tốt trước hiệp hội võ thuật, và ngay cả Lệ Vô Cực nữa.
“Họ Lâm kia! Chúng ta cứ đợi đấy mà xeml”
Lương Khánh Tùng âm thầm hừ một tiếng.
Thời gian trôi qua từng chút.
Bầu không khí trong phòng khách lớn của nhà họ Lương lại vô cùng nặng nề.
Mỗi một người đứng trong phòng đều cảm thấy bản thân lúc này hô hấp thật là khó khăn.
Dường như trái tim đập chậm hơn bình thường đến nửa nhịp.
Trán của không ít người không biết từ lúc nào đã tràn trề mồ hôi.
Nhưng bây giờ là thời tiết tháng 12 mà…
Không biết thời gian lại trôi qua bao lâu.
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía cửa lớn.
Đám người đều đưa mắt nhìn ra.
Chỉ nhìn thấy Thủy Bình Vân lúc trước đi ra đã quay trở về.
Nhưng mà sau lưng của Thủy Bình Vân trống không, không hề dẫn theo người nào đến cỏ.
Mọi người hoảng hốt.
Lễ nào… Lệ Vô Cực không đến sao?
Thủy Bình Vân không thể mời ông ta đến đây sao?
Chắc Lệ Vô Cực sẽ không thèm để ý đến việc đến đây chứ?
Trong mắt của đám người hiện lên vẻ nghỉ ngờ và mệt mỏi, đồng thời cũng âm thầm lộ ra sự vui mừng.
Ít nhất, ông ta không đến thì nhà họ Lương cũng có thể được xem như có thể giữ lại được!
Nhưng sau khi ánh mắt của mọi người rời khỏi Thủy Bình Vân thì lại phát hiện trong phòng nhiều lên thêm một người nữa…
Người kia là một chàng thanh niên trẻ tuổi, tư thái hiên ngang, khí thế bức người.
Tóc trên đầu cậu ta toàn bộ là một màu trắng xóa, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt nghiêm nghị, trên người mặc một bộ đồ dài màu đen, sừng sững như một cây giáo thẳng tắp, cứ thế đứng ngay trước mặt Lâm Dương.
Bầu không khí vừa mới được làm dịu hơn một chút lập tức ngưng trọng lại.
Lệ Vô Cực!
Cậu ta… đã tới rồi!
Hơn nữa còn không chút tiếng động nào mà xuất hiện trong căn phòng này!
Giống hệt như ma quỷ!
Hai mắt của tất cả mọi người đều bất giác run rẩy, da đầu cũng trở nên tê dại.
Lương Hồ Khiếu lại đứng phắt dậy từ trên ghế, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Lệ Vô Cực.
Còn về Lâm Dương, anh vẫn điềm nhiên hớp một ngụm nước trà, đầu mày không hề cau lại, dường như căn bản không chú ý đến người vừa mới đến…
“Tôi đến rồi! Thế nào? Đánh ở đây luôn sao?”
Lệ Vô Cực mở miệng.