Chương 408:
Người dân trong Điền Dược Thôn vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn, ánh mắt đó hận không thể ăn tươi nuốt sống những người này.
Thiếu gia từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt đám người, nhìn về phía Nhan Khả Nhi đang được người ta dìu đỡ, thờ œ nói: “Con nhóc, giao Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng ra đi, nếu như cô ngoan ngoãn đưa cho tôi, tôi có thể đảm bảo tha cho người của Điền Dược Thôn.”
“Anh cho rằng tôi sẽ tin anh sao?” Nhan Khả Nhi hừ lạnh nói: “Sâm Hoàng đã bị tôi huỷ rồi, Lạc Linh Huyết này cũng đã bị tôi dùng thuốc đặc biệt xử lý rồi. Một khi tôi chết, nó cũng sẽ biến mắt. Lưu Cảnh Pha! E rằng lần này anh phải tốn công vô ích rồi, anh sẽ không có được thứ gì cải “
“Cho nên nói, cô thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành sao?”
Ánh mắt của người đàn hơi trầm xuống, khàn giọng hỏi.
“Như vậy thì sao? Tôi nói cho các anh biết, tất cả những gì mà các anh có thể có được chỉ là thi thể của chúng tôi!”
Không chờ cô gái lên tiếng, người phụ nữ bên cạnh đã giận dữ hét lên.
“Đúng vậy, cho dù chúng tôi có chết, cũng tuyệt đối không để cho anh thành công!”
“Anh chét tâm đi!”
Những người còn lại trong thôn cũng lần lượt hét lên, trên mặt ai nấy đều hận thù sôi sục, xem cái chết như không.
Người tên Lưu Cảnh Pha gật đầu lia lịa, ánh mắt lộ ra vẻ hung hãng nói: “Được! Được! Được! Có cốt khí! Rất có cốt khí! Các cô không đưa sao? Không thành vấn đề, nhưng mà nếu như các cô nghĩ rằng tôi sẽ giết các cô như thế này, vậy thì các cô đã nhầm rồi, các cô cho rằng thứ chúng tôi nhận được chỉ là một thi thể thôi sao? Cô nhằm rồi, thi thể thực sự chỉ là xác của những người già và đàn ông, những phụ nữ trẻ đẹp trong số các cô sẽ không chỉ trở thành những xác chết như vậy, tôi sẽ biến thi thể của các cô thành tiêu bản, bán cho một số thầy đồng và những kẻ biến thái ở Đông Nam Á, để xác của các cô mỗi ngày.
mỗi đêm đều bị người ta tàn phá. Cho dù các cô có chết cũng tuyệt đối không được yên ổn! “
Khi những lời này nói ra, người dân của Tân Điền Dược Thôn sợ đến mức mặt mày tái xanh, nhiều người còn đứng không vững.
“Ác quỷ! Anh … anh là ác quỷ!” Người phụ nữ tức giận hét lên.
Cô gái tên Nhan Khả Nhi càng lung lay sắp đổ, hô háp khó khăn.
Làm sao cô ấy có thể ngờ rằng một người lại có thể độc ác đến như vậy …
Cô nhắm đôi mắt lại, im lặng không nói.
Một lúc sau, mới khàn giọng nói: “Tôi đêm Sâm Hoàng và Lạc Linh Huyết giao cho anh, anh có đồng ý tha cho người của thôn chúng tôi một con đường sống không?”
“Cô đưa cho tôi sớm một chút, Tân Điền Dược thôn làm sao có thể biến thành như vậy?” Lưu Cảnh Pha mỉm cười nói.
Nhan Khả Nhi không nói gì.
Nhưng người phụ nữ và ông cụ bên cạnh lại lo lắng hét lên “Khả Nhi, cô không thể giao ra. Sâm Hoàng là vật được truyền từ đời này sang đời khác trong thôn chúng ta, quyết không thể giao cho một kẻ đê tiện như vậy!”
“Đúng vậy, hơn nữa người này lấy được Lạc Linh Huyết rồi, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ tha cho chúng ta. Loại người ác độc như vậy, hoàn toàn không có chút nào đáng tin!”
Mọi người lo lắng hét lên.
Nhưng Nhan Khả Nhi cũng không biết phải làm sao.
Cô nghiến chặt hàm răng bạc, thấp giọng nói: “Tôi không hy sinh tính mạng của mọi người vì những thứ này, cho dù hy vọng có mỏng manh, tôi cũng phải thử!”
Nói xong, Nhan Khả Nhi từ trong túi áo từ từ lấy ra miếng nhân sâm được bọc trong một tắm vải.
Củ nhân sâm cũng không to lắm, nhưng xét từ màu sắc lộ ra trên miếng vải có thể thấy củ nhân sâm này hoàn toàn có màu vàng.
Lưu Cảnh Pha thở gắp, vội vàng bước lên về phía trước, nắm lấy củ nhân sâm kia, mở ra xem thử.
“Quả nhiên là Hoàng Sâm!” Anh ta hét lên.
“Đây là Lạc Linh Huyết!”
Nhan Khả Nhi cắt cổ tay mình và đưa qua, một giọt máu đỏ tươi lập tức chảy ra từ cổ tay.
Lưu Cảnh Pha vội vàng nhận lấy.
Giọt máu trên cổ tay cô ấy, nhanh chóng chìm vào trong rồi biến mắt, một lúc sau, trên cổ tay Lưu Cảnh Pha xuất hiện hai chắm đỏ.
“Hai giọt rồi, hai giọt rồi, xem ra lần này nhà họ Lưu của tôi sẽ nổi dậy rồi!” Lưu Cảnh Pha hít một hơi thật sâu, cố gắng bình phục lại sự kích động trong lòng, nhưng sự rực cháy trong mắt anh ta đã phản ánh sâu sắc tâm trạng của anh ta lúc này.
“Được rồi, các anh đã lấy được đồ rồi, có thể đi rồi chứ?”
Nhan Khả Nhi âm thầm nghiền răng nói.
*E rằng không được!” Lưu Cảnh Pha bỏ tay xuống, nhàn nhạt nhìn Nhan Khả Nhi, đảo mắt nhìn quanh cơ thể cô một vòng.
“Anh nuốt lời sao?” Nhan Khả Nhi tái mặt.
“Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Ở trong núi sâu rừng già này, tôi giết máy người cũng không có ai biết. Nói mấy câu khoác lác cũng không có gì đáng ngại?”
“Anh…đồ khốn nạn!”