Chương 1296:
Năm mới nhóm truyenone chúc cả nhà tràn gập niềm vui, an khang thịnh vượng nhé!
“Hừ, nếu cậu đã là bác sĩ Lâm tiếng tăm vang dội kia, thì tôi thật sự muốn nhìn xem phương pháp nấu thuốc này của cậu rốt cuộc có chỗ nào thần kỳ!” Ông lão lạnh nhạt nói.
Tuy tuổi ông đã già, cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng thuốc này, nhưng đối với ba chữ “bác sĩ Lâm” này, ông đã nghe rành rành như sấm bên tai.
Nếu người này có thể trị được tận gốc bệnh nhồi máu não và viêm xoang, thì chắc chắn cũng có chỗ hơn người.
Chỉ là loại phương pháp nấu thuốc này ông chưa từng nghe qua bao giờ! Hôm nay coi như mở rộng tầm mắt!
Ông lão mặt mày rạng rỡ nhìn theo.
Ông thấy Lâm Dương cầm cây quạt tay nhỏ, nhẹ nhàng quạt vào bếp lò nấu thuốc Cậu ta khống chế độ lửa cực kỳ xuất sắc.
Ngọn lửa kia như một sinh linh, không ngừng nhảy nhót dưới ấm thuốc, lúc thì nghiêng về bên này, lúc lại ngả về hướng kia, một lát sau lại như đóa hoa, lúc nở rộ lúc cụp lại, vô cùng thần kỳ.
Ông lão không khỏi sửng sốt.
Giờ này phút này, ông cảm giác Lâm Dương không phải đang quạt lửa.
Mà cậu ta… đang nắm ngọn lửa kia trong lòng bàn tay!
Qua chừng nửa tiếng, Lâm Dương cẩn thận lấy một món đồ bao bọc trong mảnh vải trắng từ túi áo, lấy một thực vật khắp mình †ỏa ánh sáng xanh lam.
“Đây là?” Ông lão sợ ngây người.
Ông chưa từng gặp qua vật nào thần kỳ như thế.
“Đây là một cây thuốc hiếm, tên là cỏ Thiên Huyền.”
Lâm Dương nói, thả cỏ vào trong nồi, tiếp tục nấu thuốc.
Mà cỏ Thiên Huyền được thả vào nồi chưa bao lâu, mùi thuộc hăng xộc thẳng vào mũi lập tức trở nên thơm nức, hương thuốc bao phủ khắp căn phòng.
Ông lão có chút say mê.
Lại một tiếng trôi qua, Lâm Dương bưng ấm thuốc lên, rót vào trong chén, sau đó cầm lấy rời đi.
Từng bước đi không nhiễm lấy một chút bùn lầy…
Ông lão đột nhiên phản ứng kịp.
“Khoan… bác sĩ Lâm!” Ông lão gọi một tiếng.
“Ông lão còn việc gì sao?” Lâm Dương không nhịn được hỏi.
“Phương pháp nấu thuốc này của cậu…
rốt cuộc là phương pháp gì?” Ông lão do dự một lúc lâu, mới ấp úng hỏi.
“Ông muốn học sao? Tôi có thể dạy cho ông.” Lâm Dương cười nói, sau đó bưng thuốc rời đi.
Ông lão đứng ngẩn ngơ ở phòng thuốc, nhìn theo hướng Lâm Dương rời đi.
Mãi lâu sau ông mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi lên ghế sô pha phe phẩy quạt hương bồ.
“Đồ của lão tổ tiên… không được ném…
không được ném…”
Rót thuốc cho Lương Huyền Mi uống xong, Lâm Dương lại châm cho cô mấy châm.
Quả nhiên, dưới tác dụng của cỏ Thiên Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Huyền Mi lập tức đỏ ửng, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
“Cảm ơn anh, anh cả.” Lương Huyền Mi yếu ớt nói.
“Em nghỉ ngơi cho tốt. Có cỏ Thiên Huyền ở đây, vết thương của em sẽ hồi phục rất mau, đến lúc đó em còn có thể tiếp tục tập võ nữa.” Lâm Dương dịu dàng nói.
Đôi mắt Lương Huyền Mi không khỏi đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
“Anh cả, may là có anh, nếu không có anh, em thật sự không biết người nhà mình rốt cuộc sẽ vượt qua cửa ải khó khăn như vậy bằng cách nào.” Cô ôm chặt Lâm Dương, một giây phút cũng không muốn buông tay.
“Nhỏ ngốc, anh là anh cả của em, mẹ em là mẹ nuôi anh, chúng ta là người một nhà, anh không giúp em thì giúp ai?” Lâm Dương khẽ nhéo mũi cô, cười nói.
Lương Huyền Mi cười ngọt ngào.