Chương 10: Vợ tôi quyến rũ anh?
Khi Tô Kim Thư nói điều đó, biểu cảm nhẹ nhàng ấm áp.
Tuy nhiên, chỉ có Lệ Hữu Tuấn, đứng bên cạnh cô, mới có thể thấy sự cảnh cáo trong mắt cô: “Nếu không hợp tác, tôi sẽ công khai việc anh không thể cứng được”
Lệ Hữu Tuấn là người thông minh, làm sao có thể không nhìn thấy những ý đồ của Tô Kim Thư chứ?
Anh không những không lật tẩy cô, ngược lại anh vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của cô.
Với một cánh tay dài, ôm thẳng cô vào ngực.
Nhìn xuống, nói vào tai cô: “Xin lỗi đã đến muộn, khiến em chịu uất ức rồi, vợ yêu?”
Một tiếng vợ yêu gọi Tô Kim Thư đến ngơ ngác.
Chợt phát hiện ra hai người cách nhau gần như thế nào, tư thế mơ hồ làm sao.
Cô định đẩy anh ra, nhưng bàn tay to lớn của người đàn ông kia vẫn thản nhiên ăn đậu phụ trên lưng cô, và nhanh chóng cảnh cáo cô bằng giọng trầm: “Đã diễn kịch thì phải diễn cho tới, bây giờ đẩy tôi ra, em có muốn bị họ lột trần rồi quay video đăng trực tuyến không?”
Một lời nói khiến Tô Kim Thư tê cứng, không thể di chuyển.
Cô nghiến răng.
Rõ ràng là mình lôi anh ta xuống nước, làm thế nào cuối cùng lại trở bị anh ta lợi dụng rồi?
Coi như anh giỏi!
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy con mèo hoang sắp nổ tung trong vòng tay, mắt anh nhấp nháy một nụ cười: Cô trông thật đáng yêu với cái cách vuốt răng của mình, làm cho người ta không thể cưỡng lại được việc ép buộc cô vào vòng tay và vuốt lông của cô.
Tuy nhiên, khi anh quay lại, sự ấm áp của đôi mắt biến mất và thay vào đó là sự lạnh giá.
Anh quét qua khuôn mặt hoảng sợ của Dương Siêu: “Lúc nãy, anh nói là vợ tôi ..quyến rũ anh?”
Dương Siêu khó khăn nuốt miệng nước, cả một bụng oan ức đều nói không thành tiếng.
Là một người sáng suốt đều nhìn ra được.
Dương Siêu và Lệ Hữu Tuấn nếu đứng chung với nhau, miễn là người phụ nữ đó không mù thì đều biết sẽ chọn ai! Có một người chồng đẹp trai như vậy, làm sao có thể đi quyến rũ được một người đàn ông trung niên béo ục ịch?
Đây không phải là cố tình hãm hại thì là gì “Tôi chỉ nói mà, hai người này đứng cạnh nhau đúng là một cặp vợ chồng hoàn hảo!”
“Cặp vợ chồng này đúng là mặt dày hơn tường thành, cũng không về nhà soi soi gương xem lại bản thân mình giống như một con gấu vậy. Người chồng vị bác sĩ này đẹp trai như vậy, làm sao thèm nhìn tới anh ta chứ?”
“Tôi thấy các người là một đội chuyên đên phá bệnh viện, cố tình đến bệnh viện để lừa đảo đúng không?”
“Đúng rồi, tôi biết người đàn ông này.
Dường như anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thiên, Lệ Hữu Tuấn”
“Trời ạ, là cậu chủ Tuấn!”
“Hai người chết chắc rồi, hôm nay dám bắt nạt vợ của cậu chủ Tuấn, nhanh nhanh về nhà mua một cái quan tài đợi chết đi!”
Khi nghe những lời này của đám đông xung quanh, mặt của vợ chồng Dương Siêu xanh ngắt như món ăn.
Nhà họ Lệ?
Lệ Hữu Tuấn?
Chẳng lẽ là người giậm chân một cái, Ninh Lâm đều sẽ chấn động ba lần. Cậu chủ Tuấn?
Vợ chồng Dương Siêu thất thần, sợ tới nhũn chân, ngồi bệt trên mặt đất.
Hai người sợ hãi bò lên trước mặt của Tô Kim Thư, cố gắng hết sức để bắt đầu cúi lạy: “Bác… bác sĩ Tô, bác sĩ Tô, tôi xin lỗi, chúng.
tôi có mắt không thấy thái sơn, tôi xin lỗi, xin tha mạng cho chúng tôi.”
Một ngàn tỷ quả là một khoản tiền lớn.
Nhưng nếu để họ biết người phải đối phó là vợ của Lệ Hữu Tuấn, đánh chết họ cũng không dám đến.
Một ngàn tỷ, sợ là họ có mạng nhận tiền cũng không có mạng xài!
Điều Tô Kim Thư ghét nhất là cáo mượn oai hùm, dựa vào thế lực mà ức hiếp người khác.
Nhưng chuyện hôm nay cũng không tính là bị bắt nạt, cô liền lấy đức báo oán: “Lúc nãy cô lao vào, cũng thề thốt rằng tôi đã dụ dỗ chồng của cô, cô còn bắt tận giường. Bây giờ, bất ngờ lại nhận ra lỗi lâm của mình, chuyện này phải nói cho rõ ràng nếu không người ta sẽ cho rằng tôi đang lừa gạt người khác!”
“Không có! Tất cả là do tôi nói! Cô không dụ dỗ chồng tôi, tôi không bắt tại giường!”
Người phụ nữ hối hận đến ruột cũng xanh, tát một cái lại một cái thật mạnh vào miệng của mình, không mấy chốc mà toàn bộ khuôn mặt sưng lên như một con lợt úng là có ai đó đã chuyển cho tôi một tỷ, yêu cầu tôi đổ tội cho cô, tốt nhất là có thể đuổi cô ra khỏi thành phố Ninh Lâm. Tôi bị tiền làm mờ mắt, một phút hồ đồ …
Quả nhiên là như vậy!
Sau khi nghe điều này, đám đông lập tức kêu gào.
Bác sĩ Tô bị hãm hại!
Bây giờ sự thật đã được phơi bày, Tô Kim Thư cũng không thèm quan tâm nữa.
Dù sao đi nữa, cô cũng không có bằng chứng là hai người họ đã âm mưu gài bấy mình.
Hơn nữa, trong suốt quá trình đó, cái tên Lệ Hữu Tuấn đó vẫn luôn ôm chặt eo mình, tiếp tục như thế, anh ta đã gần như ăn hết đậu phụ mềm của mình rồi!
Nhìn thấy Tô Kim Thư không truy cứu, Dương Siêu kéo vợ của mình chạy đi. Cứ như là có ma đuổi theo vậy.
Làm sao Tô Bích Xuân có thể tưởng tượng ra kế hoạch của mình … lại kết thúc như vậy.
Thay vì mất việc và phải biến khỏi thành phố Ninh Lâm, con điểm đó không biết lý do gì mà lại có thể có được hào quang của bà chủ nhà họ Lệ!
Trộm gà không được còn mất nằm thóc, chỉ sợ là đang nói cô ta !
Làm sao mà cô ta không tức giận cho được?
Cô ta sợ Tô Kim Thư sẽ lợi dụng cơ hội này để tìm rắc rối, nên cô ta phải trà trộn vào trong đám đông đang đi ra ngoài, chân không tiếng động biến mất dạng.
Hành lang nhanh chóng khôi phục lại sự: tĩnh lặng và trật tự ban đầu “Anh Lệ, tôi rất biết ơn vì anh đã giúp tôi, nhưng bây giờ anh có thể bỏ tay ra được không?” Tô Kim Thư quay lạ, tức giận đến mức phồng má lên.
Lệ Hữu Tuấn, nhìn cô và nói: “Bác sĩ Tô đây là muốn qua cầu rút ván?”
“Thế nào là qua cầu rút ván chứ?” Tô Kim Thư có chút hụt hơi: “… Tôi sẽ trả ơn anh sau.”
“Nói lời phải giữ lời?”
“Nữ tử nhất ngôn, tứ mã nam truy… này, anh kéo tôi đi đâu đấy?”
“Tôi cần bác sĩ Tô giúp một việc ngay bây giờ”
“Nhưng .. tôi phải đi làm ..”
“Hôm nay cô được nghỉ phép.”
“Anh không phải là giám đốc, anh lấy quyền gì cho tôi nghỉ phép, buông tôi ra”
“Lấy quyền, bệnh viện này là tài sản của nhà họ Lệ, lý do này đã đủ chưa?”
Tô Kim Thư, không còn lời nào để nói!
Chỉ có thể nhét mình vào trong chiếc.
Rolls Royce và thắt chặt dây an toàn.
Chiếc xe màu đen chạy rất nhanh vào dòng xe.
Lệ Hữu Tuấn, lặng lẽ lấy ra điện thoại di động của mình, không biết nhắn cho ai: “Thay đổi kế hoạch, thời gian đổi thành mười giờ sáng.”
Kế hoạch gì?
Nghe nguy hiểm thế nào ấy?
Tô Kim Thư chờ đợi cho đến khi anh cúp máy, sau đó lấy hết can đảm để nói: “Anh Lệ, ít nhất anh có thể cho tôi biết, đây là đang đi đâu không?”
Lệ Hữu Tuấn bỏ điện thoại xuống, bắt đầu xem qua giấy tờ.
Anh không thèm nhìn cô, mà chỉ ném lại một câu: “Tới rồi sẽ biết”