Chương 370: Lệ Hữu Tuấn bị trêu
Trong vài ngày tới, ngoài giờ học, Tô Kim Thư sẽ ở lại hỗ trợ đoàn làm phim hoàn thành công việc.
Cô phối hợp với Phương Trí Thành xem đi xem lại cái cảnh quay và kiểm tra xem có chỗ nào quay chưa được tốt thì cần phải quay lại một lần nữa.
Tô Kim Thư mê man bận rộn suốt ba ngày.
Đến lúc gần tan làm, cô nhận được một cuộc gọi từ Lệ Hữu Tuấn.
Lúc này, cô ấy đang họp cùng với Phương Trí Thành và một số đạo diễn khác.
Phương Trí Thành ngay lập tức kéo dãn người khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Ánh mắt sắc lẹm của anh ấy nhìn vào điện thoại, thấy tên người gọi đến là Lệ Hữu Tuấn, anh ấy lập tức xua xua tay với Tô Kim Thư: “Cô đi trước đi.”
Tô Kim Thư thấy hơi có lỗi, cười cười với bọn họ, sau đó đứng dậy và đi ra ngoài.
“Tan làm chưa?”
“Ừm, cũng vừa mới tan làm thôi.”
“Xuống đây đi.”
“Được”
Khi Tô Kim Thư thu dọn đồ đạc xong và đi xuống lầu, liếc mắt thoáng nhìn thấy người áo đen của Lệ Hữu Tuấn đang đứng ở bên lề đường.
Tô Kim Thư nhanh chóng đi đến, mở cửa xe, phát hiện một vài chiếc túi có quai xách đặt ở ghế đăng sau: “Những thứ này là gì vậy?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Tối nay có tiệc rượu.”
Tô Kim Thư ngạc nhiên thốt lên: “À đúng rồi, em quên mất’“
“Biết em quên, cho nên anh mới đem toàn bộ váy áo đến đây”
Lệ Hữu Tuấn giọng nhàn nhạt, cũng không hề có ý trách móc.
Tô Kim Thư liếc nhìn anh một lúc, đảm bảo rằng anh không khó chịu, lúc này mới ngượng ngùng lè lưỡi: “Đại Mộng Vô Song” sắp hoàn thành rồi. Sẽ có rất nhiều việc phải làm, nhiều nhất là trong tuần này, phải bàn giao công việc cho giai đoạn sau của bộ phim, sau đó thì em mới rảnh”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn nhếch lên: “Bà Lệ đang lo lắng tôi sẽ khó chịu sao?”
Tô Kim Thư vội vàng tới gần, làm nũng và hôn nhẹ lên má anh: “Cảm ơn anh Lệ đã thông cảm”
Xe lại lên đường, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Hoàng gia Versailles.
Khách sạn Hoàng gia Versailles nằm ở gần Cục Xuất nhập cảnh, trang trí bên trong nhìn chung theo kiểu dáng phong cách châu Âu.
Ngoại trừ dùng để tổ chức một số hội nghị lớn, phần lớn thời gian nơi này dành để tiếp đón khách nước ngoài.
Sau khi đến khách sạn, Lệ Hữu Tuấn thuê một phòng để Tô Kim Thư thay quần áo.
Tô Kim Thư có làn da rất đẹp.
Cái gọi là trang điểm của cô chẳng qua chỉ là kẻ chút lông mày và đánh tí son môi, vậy là xong.
‘Sau khi thay quần áo, cô buộc mái tóc dài đen nhánh sau gáy, để lộ vãng trán mịn màng.
Đeo một đôi khuyên tai phù hợp mà Lệ Hữu Tuấn chọn cho cô, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Lệ Hữu Tuấn đợi trong phòng khách chưa đầy mười phút.
Anh còn chưa đọc xong tin tức tài chính và kinh tế trong tờ báo trên tay, Tô Kim Thư đã bước ra ngoài.
Đơn giản và nền nã nhưng lại cực kỳ có khí chất.
Quả nhiên, người phụ nữ của anh mặc thế nào cũng rất đẹp Lệ Hữu Tuấn cười nhếch miệng nhè nhẹ: “Không tệ.”
Tô Kim Thư cố ý liếc mắt, đi mấy bước đến bên cạnh Lệ Hữu Tuấn: “Anh Lệ, có phải gần đây anh đã tham dự quá nhiều tiệc rượu, gái đẹp cũng đã thấy rất nhiều, cho nên bà Lệ chỉ có thế đạt tới mức độ không tệ thôi phải không?”
Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn hắn lên một ý cười nhàn nhạt: “Vậy bà Lệ mong tôi phải nói như thế nào?”
Tô Kim Thư tiến lên phía trước một bước, chủ động ngăn cánh tay của Lệ Hữu Tuấn, cực kỳ kiêu ngạo mở miệng: “Đương nhiên là nói, bà Lệ là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy. Trên đời này, không có số lượng kim cương đắt tiền nào quý bằng một phần triệu giá trị của bà Lệ.”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn nhếch lên: “Quá là giả dối”
“Anh!”
Tô Kim Thư trực tiếp tức giận: Bình thường khi phải biện hộ, lời nói của anh chàng này ngọt như mật.
Cô chủ động yêu cầu anh nói điều gì đó dễ nghe, anh lại làm ngược lại, hẹp hòi như vậy.
“Bà Lệ là độc nhất vô nhị trong lòng tôi. Kim cương làm sao có thể so sánh với bà được?”
Con mẹ nớ?!
Tô Kim Thư trực tiếp đỏ bừng mặt vì lời nói của anh.
Cô giữ chặt cánh tay anh, cố tình quay mặt ra chỗ khác và nhỏ giọng, khẽ nó thầm: “Tính ra phản ứng của anh cũng nhanh lắm!”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, thấy vành tai của cô có chút hơi đỏ lên, anh cười hơi nhếch miệng, Tiệc rượu tối nay dự kiến chính thức bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi phút.
Bữa tiệc rượu này đã mời rất nhiều người thành đạt ở thành phố Ninh Lâm tham gia, thậm chí có cả một số người có tên tuổi và người của công chúng.
Nhìn xung quanh, Tô Kim Thư liếc mắt thoáng thấy Tư Vũ Chiến và Mộ Mẫn Loan đang đứng gần ban công.
Cô cau mày không được vui, kéo Lệ Hữu Tuấn đi sang một hướng khác.
“Cô Âu đến rồi.”
Trong đám đông, đột nhiên có người hô to một câu.
Bữa tiệc rượu vốn dĩ đang tưng bừng náo nhiệt, trong chốc lát đã lắng xuống, yên lặng như tờ.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn, nhìn về phía cửa ra vào.
Cùng với tiếng bước chân thanh thúy, một bóng dáng cao, gầy, từng bước chân tao nhã bước vào.
Người phụ nữ trẻ đó không phải ai khác mà chính là người thừa kế mới của nhà họ Âu: Âu Mỹ Lệ.
Cô ấy mới chỉ có hai mươi sáu tuổi, nhưng cô đã làm được một chuyện, chỉ trong khoảng thời gian ba tháng ngắn ngủi, cô ấy đã kiểm soát toàn bộ nhà họ Âu trong tay mình, thực sự là một việc người ta không thể tưởng tượng nổi.
Chính vì vậy, khi cô ấy xuất hiện, hầu như mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô ấy.
Không ngoại lệ, tất cả mọi người đều tỏ ra đặc biệt quan tâm đến cô.
Họ muốn xem, con gái nhà họ Âu lợi hại trong tin đồn ấy, có thực sự có ba đầu sáu tay hay không?
Nhưng khi cô ấy xuất hiện, mọi người chợt thấy: Người phụ nữ trước mắt họ có một khuôn mặt lai Tây và dáng người kỳ dị.
Thậm chí khí chất tỏa ra trên người cô ấy còn có chút yểu điệu, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mế gì cả.
Sau lưng cô ấy có ba vệ sĩ cao to vạm vỡ đi theo sau.
Trong một góc, ánh mắt Tô Kim Thư lấp lánh: “Người kia chính là cô Âu sao?”
Lệ Hữu Tuấn läc nhẹ chiếc ly rượu cao cố trong tay: “Không biết nữa?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Em mới chỉ gặp qua cha của cô hôm nay là lân đầu tiên em nhìn thấp Ngay khi Âu Mỹ Lệ bước vào phòng khách, mọi người đã nhao nhao vây quanh.
Mặc dù cô ấy là con lai, nhưng tiếng mẹ đẻ của cô ấy cũng rất tốt, mọi phép tắc, lễ nghỉ đều chuẩn mực.
Tao nhã mà không mất đi phong cách, cả người từ trong ra ngoài đều toát lên một khí chất quý tộc.
Đôi mắt của Âu Mỹ Lệ đảo quanh sàn nhảy, và cuối cùng vô tư nhìn vào Lệ Hữu Tuấn đang ngồi trong góc.
Cô ấy nâng ly rượu và gật đầu duyên dáng với mọi người: “Xin lỗi vì đã đến muộn”
Ở bên cạnh có người muốn tới gần cô ấy, nhưng chưa kịp đến gần đã bị mấy tên vệ sĩ tỉnh bơ phía sau ngăn lại.
Âu Mỹ Lệ bước vài bước đến gần Lệ Hữu Tuấn và ngồi xuống, ngồi xuống đối diện anh một cách duyên dáng: “Lệ Hữu Tuấn, đã lâu không gặp Lệ Hữu Tuấn gật đầu chào thân thiện: “Lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt của Âu Mỹ Lệ nhìn Lệ Hữu Tuấn một lượt, sau đó cô ấy nhanh chóng quay sang Tô Kim Thư đang ở bên cạnh anh: “Người này là…”
“Vợ của tôi”
‘Vẻ mặt của Âu Mỹ Lệ cứng đờ lại.
Cô ấy thực sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bởi vì trước đây, khi cô ấy gặp Lệ Hữu Tuấn tại bữa tiệc rượu ở Los Angeles, dường như anh vẫn còn độc thân.
Lạnh lùng, ngạo mạn, độc đoán không ai bằng Cô ấy còn nhớ rõ, tại bữa tiệc rượu đó, có rất nhiều phụ nữ ngỏ lời với anh, nhưng không có ai là ngoại lệ, anh đã từ chối tất cả.