Chương 194: Có phải phải Lục Mặc Thâm nuôi đàn bà bên ngoài không
Tại sao lại phải tự mình nấu ăn cho anh chứ.
Chẳng lẽ cô không biết tay nghề của mình rất kém cỏi sao?
Mắt thấy ăn cũng được rồi, Lệ Hữu Tuấn buông đũa xuống: “Hai ngày nữa anh sẽ đi nước ngoài xử lý một số việc, em có thể ở ký túc xá hay biệt thự cũng được, em tự quyết định đi, nhớ chăm tốt hai đứa nhỏ.”
“Đi nước ngoài?”
Tô Kim Thư gần như theo phản xạ muốn hỏi anh đi đâu.
Nhưng lời nói đã đến bên môi, lại bị cô đột ngột nuốt xuống.
Cô chợt nhớ ra Lệ Hữu Tuấn sẽ rất không vui nếu như người khác hỏi về chuyện của anh.
Vì thế cô lặng lẽ gật đầu: “Được rồi”
Sau giờ học ngày hôm sau Lệ Hữu Tuấn dẫn theo Tô Kim Thư và hai đứa bé đến bệnh viện.
Tô Mỹ Chỉ cau mày tò mò nhìn xung quanh: “Mẹ ơi, sao trước đây Mỹ Chỉ không biết con còn có một người bác vậy ạ?”
Tô Duy Hưng ghét bỏ nhìn cô em gái của mình: “Chuyện em không biết còn nhiều lắm”
Tô Kim Thư đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ: “Bởi vì bác bị bệnh rồi, bây giờ chỉ có thể năm ở trên giường thôi, cũng không thể nói chuyện với mấy đứa được. Không lâu nữa bác con phải ra nước ngoài phẫu thuật não, vậy nên bây giờ mẹ đưa hai đứa đến gặp bác”
Lúc Tô Kim Thư nói những lời này, biểu cảm trên mặt cực kỳ dịu dàng: “Nói không chừng sau khi gặp hai đứa bệnh của bác sẽ nhanh chóng khoẻ lên đó.”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, thang máy đã dừng lại.
Anh và cô mỉm cười bước ra khỏi thang máy, lập tức nghe thấy tiếng tranh chấp vang lên từ lối vào của ICU., *Cô gái này, cô không thể vào được, đây là phòng ICU, cô không phải là người nhà bệnh nhân, cô không thể vào”
Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn lên, thấy một số y tá đang vây quanh cửa phòng bệnh của anh trai cô.
Trong lòng chợt có một linh cảm không lành, cô chạy nhanh đến: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Một trong những y tá lập tức nhận ra Tô Kim Thư, thấy cô đến vội vàng nhường đường và giải thích: “Cô Tô, cô đến rồi à?
Vừa rồi chúng tôi đang định đi đón bệnh nhân ra. Cô gái này lại đột nhiên chạy ra ngăn cản chúng tôi.”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn lại, thấy một bóng người đang quỳ ở mép giường bệnh.
Lại là Mộ Mẫn Loan.
Vừa nhìn thấy cô ta, Tô Kim Thư cảm thấy như có một ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy trong người.
Cô mấy bước đi tới, giọng nói nặng nề: “Mộ Mẫn Loan, cô tới đây làm gì?”
Mộ Mẫn Loan đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta quay đầu thấy Tô Kim Thư, vội vàng đứng lên: “Kim Thư, bọn họ muốn chuyển anh của cô đi, nếu không phải tôi ngăn cản, anh ấy đã..”
“Mộ Mẫn Loan!”
Tô Kim Thư nằm lấy cổ tay cô ta: “Cô tỉnh táo lại một chút đi! Bây giờ anh của tôi đã biến thành như vậy rồi, cô còn ở đây diễn kịch cho ai xem? Cô mau cút đi cho tôi!”
“Cút đi”
Mộ Mẫn Loan lập tức sững cả người.
Đôi mắt cô ta sưng đỏ, như thể vừa mới khóc: “Nhưng mà, tôi, tôi đã hỏi một người bạn làm bác sĩ về tình hình của anh trai cô, anh ấy nói bây giờ tốt nhất là không nên di chuyển bệnh nhân.”
Tô Kim Thư trưng ra gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, quay lại nhìn các y tá: “Phiên mọi người gọi bảo vệ giúp tôi đi”
“Được”
Hai phút sau lập tức có hai bảo vệ đi tới, mời Mộ Mãn Loan ra ngoài.
Thấy bóng lưng cô ta rời khỏi, Tô Kim Thư lại đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn xem đồng hồ, dặn dò mấy y tá kia: “Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi, trong vòng nửa giờ nhất định phải đưa người tới sân bay”
Trên đường trở về, trời bắt đầu mưa, mưa tầm tã rơi xuống kính.
Sau khi trở về, mặc dù con đường từ bãi xe đến biệt thự rất ngắn nhưng Tô Kim Thư vẫn ướt sũng cả người.
Sau khi cả hai vào phòng, Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô một cái: “Lên đi, tắm rửa thay quần áo”
Tô Kim Thư gật đầu, định lên lầu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc cộc cộc!’ Âm thanh gấp gáp mà mạnh mẽ, người tới có vẻ rất nóng nảy.
“Đến ngay đây, đến ngay đây”
Lâm Mộc vội vàng chạy tới mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra một khe nhỏ, một bóng người đột nhiên lao vào: “Lệ Hữu Tuấn”
Giọng nói này là…
Tô Kim Thư dừng bước.
Cô đứng ở đầu cầu thang lầu hai và quay lại nhìn bao quát sảnh lớn.
Là Lê Duyệt Tư.
Toàn thân cô ướt đẫm, mái tóc đen bết dính vào mặt.
Vẻ ngoài đã không còn cao quý đoan trang như thường ngày, cả người nhìn qua khốn đốn cực kỳ.
Bên kia, Lệ Hữu Tuấn đang định vào phòng tầm để thay quần áo thì nghe thấy giọng nói tức này.
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy Lê Duyệt Tư vô cùng chật vật.
“Nói cho em biết đi, có phải Lục Mặc Thâm nuôi đàn bà bên ngoài không?”
Lúc Lê Duyệt Tư nói ra những lời này có hơi mất khống chế.
Lệ Hữu Tuấn dời mắt đi: “Loại chuyện này em phải đến hỏi anh ta mới đúng chứ, anh cũng có phải Lục Mặc Thâm đâu”
“Nếu anh ấy bằng lòng thừa nhận, sao em lại đến tìm anh chứ?”
Đôi mắt Lê Duyệt Tư sưng lên đỏ bừng Lúc này, cơn tức giận tột độ khiến toàn thân cô ấy run lên.
Lệ Hữu Tuấn híp mắt, trên người đột nhiên có một luồng hơi thở lạnh lẽo truyền đến.
Tô Kim Thư thấy cảnh này, đột nhiên hơi buồn cười.
Đúng là cạn lời với Lê Duyệt Tư mà.
Chạy đến đây đến chất vấn Lệ Hữu Tuấn không phải tương đương với phát cơm chó cho bọn họ sao.
Mặc dù cô không biết giữa hai người họ có vướng mắc gì.
Nhưng loại phát cơm chó không kiêng nể gì chính là mạnh mẽ đâm vào tim Lệ Hữu Tuấn một dao.
Chẳng trách anh lại tức giận Không thấy Lệ Hữu Tuấn đáp lời, hốc.
mắt Lê Duyệt Tư đỏ lên.
Cô ấy đột nhiên tiến lên vài bước nắm, lấy cánh tay anh: “Đình Thâm anh ấy, anh ấy lại đề phòng em! Em hầu như không thể tra ra người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai hết!”
Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng nhìn cô ấy, có thể cảm thấy cơ thể cô ấy đang run lên.
“Hữu Tuấn, em yêu anh ấy lâu như vậy, ngay cả đính hôn bọn em cũng đã đính anh ấy không thể có người khác được…”
Lúc nói lời này, giọng nói Lê Duyệt Tư đã nghẹn ngào.
Lệ Hữu Tuấn cau mày, lạnh lùng móc điện thoại ra.
Chỉ là còn chưa kịp gọi, điện thoại đã bị Lê Duyệt Tư giật lấy: “Đừng mà, đừng gọi anh ấy”
“Đây là chuyện của các người thì các người tự giải quyết đi, anh sẽ không xen vào”
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn Lê Duyệt Tư: “Bây giờ mau đi thay đồ với Lâm Mộc đi”
“Em không đi”
Lê Duyệt Tư kêu to, cả người cô ấy giống như một đứa trẻ mất kiểm soát cảm xúc: “Lệ Hữu Tuấn, hôm nay là em đến xin anh, em nhất định phải tra cho rõ ràng người đàn bà bên cạnh anh ấy là ai, em chẳng có cách nào cả. Nhưng anh thì khác, anh có cách mà, có đúng không?”
Giọng Lệ Hữu Tuấn vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có chút cảm xúc gì: “Chuyện của ai thì tự người đó giải quy: “Được, anh đã từ chối em, vậy tự em sẽ nghĩ cách”