Chương 327: Tô Kim Thư, không được đi
Tống Chỉ Manh vênh váo tự đắc, vô cùng chú †âm bày vẻ, khiến Tô Kim Thư trong nháy mắt cảm thấy bản thân là người xâm nhập hèn mọn, sắc mặt cô cứng đờ, trong lòng hơi đau Cô nhìn Tống Chỉ Manh một lượt, áo khoác là kiếu mới nhất của Chanel, chắc do Lệ Hữu Tuấn tặng, Tại sao? Rõ ràng anh vấn luôn làm cô tổn thương, sao tới lúc này cô còn thấy đau khố chứ.
“Lệ Hữu Tuấn thích kiếu người nào, tôi không biết, khẩu vị anh ấy rất nhiều, dạng như cô hẳn anh ấy cũng không ghét đâu”
‘Tô Kim Thư rất tỉnh táo nói ra những lời này, nhưng Tống Chỉ Manh là ai chứ? Dù sao cô ấy cũng là nhân vật lớn. Cô ấy liếc mắt liền thấy được khổ sở và bất an trong mắt Tống Kim Thư.
Cô gái nhỏ này vẫn còn rất đơn thuần. Lúc cô nói những lời này, giọng nói bất ổn, rõ ràng bản thân vô cùng thương tâm lại cố gảng bày ra dáng vẻ mặt không sao cả.
Khiến một cô gái là Tống Chỉ Manh cô đây, nhìn vẻ ngoài này, cũng nhịn không được mà động lòng trắc ẩn, thảo nào Lệ Hữu Tuấn có thế vì Tống Kim Thư mà mạng nhỏ của mình cũng không cần.
Nghĩ tới đây, Tống Chỉ Manh đáo mắt mấy vòng, cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy anh ấy sẽ không chán ghét tôi, nếu không Hữu Tuấn cũng sẽ không tự mình tới sân bay đón tôi đâu?
Áo khoác tôi đang mặc cũng là do anh ấy chọn giúp, sản phẩm mới nhất của Chanel, cô xem có đẹp không?”
Quả nhiên. Cô ấy đúng là cô gái ở trong phòng Vip với Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn không những tặng quà cho cô ấy, cô còn tưởng bản thân hiểu lâm anh, hai người họ lại cùng ra cùng vào…
Đây là do chính mắt cô nhìn thấy, nếu, cô không biết chuyện này thì sao?
Sắc mặt Tô Kim Thư vốn không tốt bây giờ lại trắng đi mấy phần. Khóe miệng cô cong lên thành nụ cười yếu ớt: “Vẫn là nên để Lệ Hữu Tuấn thưởng thức đi, tôi có chút việc phải xử lý, xin lỗi không nói tiếp được”
Nói xong lời này, Tô Kim Thư đi vòng qua người Tống Chỉ Manh, đi xuống dưới lầu.
Tống Chỉ Manh thấy bước chân cô hoảng loạn liền ôm bụng cười ha ha.
Lúc này. Lê Hữu Tuấn mới tắm rửa xong. anh mặc quần áo ở nhà đi ra, tóc vẫn còn ướt dầm đề.
Anh liếc mắt nhìn thấy Tống Chỉ Manh đang ôm bụng cười ở hành lang. Cửa phòng ngủ chính sau lưng cô ấy mở rộng.
Cảm giác bất an bỗng ập tới.
Gương mặt đẹp trai của Lệ Hữu Tuấn lạnh đi, tóc cũng không lau khô mà chạy vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ lớn không có ai. Áo ngủ của Tống Kim Thư được để ở một bên.
Cảm giác vừa có được lại mất đi trong nháy mắt ập tới.
Anh lập tức chạy ra ngoài, chụp lấy tay Tống Chỉ Manh: “Người đâu rồi?”
Câu hỏi như tiếng gầm thét khiến cô ấy bối rối. Lực tay Lệ Hữu Tuấn rất lớn khiến tay cô ấy đau gần chết.
Tống Chỉ Manh giấy dụa muốn rút tay ra: “Lệ Hữu Tuấn, chú… đau chết mất, nhanh buông tay tôi rat”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô ấy chăm chằm, sát khí trong mắt muốn tràn ra ngoài mẹ nó, tôi hỏi chị người đâu?”
Chỉ Manh bị anh chửi ngơ người. Nụ cười trên khóe môi cô ấy cứng lại, chật vật nuốt ngụm nước miếng: “Cô ấy, cô ấy hình như hiểu lầm giữa chúng ta có gì đó, lúc nấy tôi thấy chơi rất vui, nên chọc cô ấy một chút..”
Con “Con mẹ nó, chị bệnh rồi hả?” Lệ Hữu Tuấn lại nói tục.
Anh buông tay Tống Chỉ Manh ra, nhanh chóng chạy đuổi ra ngoài Cô gái nhỏ này mấy bữa nay còn đang bệnh, chỉ mới hai ngày thôi mà gương mặt nhỏ nhản kia đã gầy đi một vòng.
Vất vả lắm anh mới tìm thấy cô, nếu cô lại chạy mất, anh nhất định sẽ phát điên.
Tống Chỉ Manh lớn lên cùng Lệ Hữu Tuấn, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy anh tức giận như Anh nhìn qua có vẻ lạnh lùng, nhưng đối xử với người khác ít nhất cũng giữ lễ độ. Bộ dáng hôm nay của Lệ Hữu Tuấn không như vậy, trong thời gian ngắn đã chửi tục hai lần, cô ấy cũng lần đầu tiên thấy anh thế này Xem ra địa vị của Tô Kim Thư trong lòng anh cũng không bình thường Rầm một tiếng, Tổng Chỉ Manh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô vội vàng đuổi theo: “Này, này, tôi chỉ nói đùa thôi mà”
Thân thể Tô Kim Thư còn chưa hồi phục hoàn àn, bệnh nặng mới khỏi khiến bước chân cô mềm nhũn không có lực.
Cho nên khi Lệ Hữu Tuấn đuổi theo ra ngoài, cô mới vừa đi tới cửa.
“Tô Kim Thư!”
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy cô, trái tìm anh treo ngược nãy giờ rốt cuộc mới trở về vị trí của nó.
Tô Kim Thư quay đầu lại liền thấy Lệ Hữu Tuấn với mái tóc ướt, dép cũng không mang đã đuổi theo. Trên gương mặt điển trai lộ ra vẻ bối rối chưa từng có. Cô theo anh hơn nửa năm cũng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Trong lúc Tô Kim Thư còn đang hoảng hốt, rốt cuộc Lệ Hữu Tuấn cũng đuổi tới bên cạnh, sau đó không nói tiếng nào bế cô lên.
“Tô Kim Thư, không được đi.”
Lệ Hữu Tuấn siết chặt hai tay, giống như muốn khảm thân thể cô vào trong xương cốt anh.
Nhưng anh lại không dám dùng sức, sợ sẽ khiến cô đau.
Tô Kim Thư chớp đôi mắt to nhìn anh, trong lòng có chút đau đớn.
Lúc này, Tống Chỉ Manh cũng đuổi tới.
Bởi vì cô ấy chạy quá nhanh, giày cao gót vì dùng lực mà cọ vào chân, đau tới nỗi nước mắt cô ấy cũng muốn chảy ra: “Hữu Tuấn, chú chờ tôi một chút!”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư trầm xuống, chút mềm lòng mới có được lập tức bị ép xuống.
Cô giấy dụa muốn rời khỏi: “Lệ Hữu Tuấn, anh thả tôi ra”
“Không thả” Lệ Hữu Tuấn ôm cô, hoàn toàn không có ý định thả xuống.
Tô Kim Thư cần chặt môi, đột nhiên cảm thấy thật thất bại. Cô đánh cũng không đánh lại anh, mảng cũng mắng không thắng, nhưng mỗi lần có chuyện gì đó, anh mãi mãi là người bắt nạt cô.
Tô Kim Thư nghĩ thế, hốc mắt đỏ lên, nước mắt cuồn cuộn rơi.
Lệ Hữu Tuấn ghét nhất là nước mắt con gái Thế nhưng vừa thấy Tô Kim Thư khóc, lòng anh giống như bị ai dùng sức năm lấy.
Anh còn chưa kịp mở miệng giải thích điều gì, Tống Chỉ Manh liền chạy tới chỗ hai người. Tay cô ấy vừa vặn đụng phải Tô Kim Thư liền bị Lệ Hữu Tuấn tránh đi.
Ánh mắt anh lạnh băng như Diêm La đi ra từ Địa ngục, khiến Tống Chỉ Manh tê dại cả da đầu “Hôm nay nếu chị không giải thích rõ ràng, ngày mai tôi liền cho người tới nhặt xác chị về”
Mồ hôi lạnh trên trán Tống Chỉ Manh rơi xuống.
©ô ấy thở hổn hển, nhìn Tống Kim Thự, giải thích: “Kim Thư, cô hiểu lầm rồi: Tô Kim Thư cúi đầu, không nói tiếng nào. Cô im sao, có chuyện gì mà hiểu lầm chứ?
Tống Chỉ Manh vỗ ngực mình, cố qắng bình ổn hơi thở: “Ai da, tôi và Hữu Tuấn không phải loại quan hệ như cô nghĩ đâu! Vừa rồi tôi chỉ đùa với cô, muốn trêu chọc cô một chút thôi!”
Tô Kim Thư ngẩn người, hốc mắt hồng hồng, cô ngẩng đầu nói: “Cái… cái gì?”