Chương 195: Em ghen à?
“Đến ngay đây”
Sau khi cúp máy, Lục Mặc Thâm đánh tay lái.
Chiếc xe ngay lập tức quay đầu và biến mất trong đêm mưa.
Lê Duyệt Tư có thể nghe thấy là ai gọi điện thoại cho anh, gương mặt lập tức tái đi: “Lệ Hữu Tuấn, anh mau buông tay”
Lệ Hữu Tuấn đứng im không động, nhẹ nhàng nhìn Lâm Mộc: “Đưa cô ấy đi thay quần áo đi”
“Vâng”
Trong lúc Lê Duyệt Tư còn đang loay.
hoay giấy dụa, cô ấy vô tình nhìn thấy Tô Kim Thư đang đứng trên đầu cầu thang lầu hai Cô ấy sững sờ một lúc, động tác giấy dụa cũng dừng lại: “Sao cô ấy lại ở đây?”
Câu nói này rõ ràng là đang chất vấn Lệ Hữu Tuấn.
Cô biết rằng Lệ Hữu Tuấn có một biệt thự riêng ở thành phố Ninh Lâm. Cũng biết khi trở về nước anh thường sống ở đây.
Nhưng tại sao chứ?
Đã trễ như vậy rồi sao Tô Kìm Thư còn ở đây?
Tô Kim Thu cứ đứng trên cao như vậy nhìn cô ấy, như thể đang xem một trò vui vậy.
Vào lúc này, sau khi nghe Lê Duyệt Tư hỏi, cô mỉm cười nũng nịu và nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Đúng vậy, Hữu Tuấn à, sao tôi lại ở đây vậy?”
Điều mà Lệ Hữu Tuấn không thích nhất chính là Tô Kim Thư trưng ra một nụ cười như không cười này: “Người phụ nữ của anh đương nhiên phải ở đây rồi, có vấn đề gì không?”
Người phụ nữ của anh…
Sắc mặt Lê Duyệt Tư thay đổi mấy lần, rất nhanh sau cũng bình tĩnh lại.
Vừa rồi là do cô ấy sốt sảng quá.
Nên mới nổi nóng với Lệ Hữu Tuấn.
Cô ấy thậm chí còn không nhận thấy rằng có một người phụ nữ khác đang ở trong phòng.
Dáng vẻ mất bình tĩnh vừa rồi của cô ấy chắc chắn đã bị cô nhìn thấy.
Giọng Tô Kim Thư rất nhẹ nhàng, giống như một bà chủ vậy: “Cô Lê à, đi tắm thay quần áo trước đi rồi nói chuyện sau. Cứ đứng như thế này chắc cô sẽ bị cảm lạnh mất”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn, vẻ mặt bình tĩnh: “Vừa rồi tôi về cũng bị ướt.
Tôi đi thay quần áo đây, anh ở lại đây với cô Lê nhé.”
Tô Kim Thư đi về phòng ngủ chính, bình tĩnh bước vào phòng tắm, chuẩn bị tảm rửa thay quần áo.
Ngay lúc này, một bóng dáng cao dài chen vào.
Người đàn ông dang tay ra ôm cô từ phía sau.
Không hiểu sao Tô Kim Thư hơi bực bội: “Cậu Lệ không ở với cô Lê à?”
Lệ Hữu Tuấn ôm cô: “Đợi lát tự nhiên sẽ có người ở”
“Nhưng người ta ướt hết cả rồi, nếu anh cứ đi lên như vậy, có sợ lại doạ người ta chạy mất không?”
Tô Kim Thư thậm chí còn không nhận ra khi cô nói điều này, sự ghen tuông chui ra nồng nặc.
“Vậy à?”
Lệ Hữu Tuấn thu tay, trực tiếp xoay người cô lại.
Hai người, mặt đối mặt.
Tô Kim Thư bị anh ép cho liên tục lui về phía sau, cuối cùng vô tình chạm vào công tắc vòi hoa sen.
“Ào ào”
Trong nháy mắt nước ấm tuôn xuống từ trên đỉnh đầu.
Làm toàn thân cả hai người đều ướt nhẹp, Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Bây giờ em cũng ướt cả rồi, để anh ở với em”
Tô Kim Thư im lặng, cô dứt khoát không thèm ngó đến anh nữa: “Đồ lưu manh”.
“Ghen à?” Lệ Hữu Tuấn véo cằm cô.
“Cái gì Đùa gì thế, cô mà lại ghen à?
Mặc dù trong lòng lẩm bẩm rất nhiều, nhưng vành tai cô lại bất giác đỏ lên.
Tô Kim Thư tức giận đánh vào tay anh: “Ai ghen chứ? Tôi ghen hồi nào”
* vậy à”
Tô Kim Thư: “…
Cả người Lệ Hữu Tuấn nóng hổi, hai người cứ dán chặt nhau như vậy.
Bỗng đáy lòng Tô Kim Thư cũng bắt đầu phát run lên.
“Lệ Hữu Tuấn, tôi muốn tắm rửa”
Trong giọng nói Tô Kim Thư mang theo sự bất lực: “Anh, anh… Ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà anh cũng ướt”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn chằm chằm cô.
“Anh ướt thì liên quan gì đến tôi chứ, đều là do anh tự làm tự chịu.”
Tô Kim Thư tức giận lên tiếng.
“Em nhẫn tâm để cho anh ướt sũng như vậy mà ra ngoài sao, nếu anh không cẩn thận bị cảm lạnh còn phải phiền em chăm sóc nữa”
Lệ Hữu Tuấn vừa dứt lời, Tô Kim Thư lập tức rút khăn tắm ra ném thẳng vào mặt anh: “Anh đi ra ngoài cho tôi.”
Vừa nói vừa đẩy anh ra Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ửng hồng, lúc này Lệ Hữu Tuấn mới xoay người lại.
So với dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi, cô bây giờ trông đáng yêu hơn Chờ Tô Kim Thư tắm rửa xong, thay xong quần áo đi ra.
Lệ Hữu Tuấn cũng đổi một bộ quần áo khác.
Anh lười biếng dựa lên cửa, đôi mắt mờ nhạt quét qua người cô: “Có muốn đi xem náo nhiệt không?”
Tô Kim Thư bày tỏ cô hầu như không có hứng thú: “Đó là chuyện của ba người các anh”
Nói xong cô trực tiếp chui vào trong chăn.
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Ba người? Sao anh lại không nhớ rõ anh có quan hệ gì với bọn họ vậy?”
Tô Kim Thư trốn trong chăn trừng to mắt, cũng lười tranh luận với anh.
Một người thậm chí có thể nói xấu và từ chối lời tỏ tình của một cô gái, nếu trong lòng anh thật sự không quan tâm đến Lê Duyệt Tư thì sao vừa rồi lại ngăn cản không cho cô ấy rời đi.
Được rồi quên đi, quan hệ của ba người họ rất phức tạp. Tốt nhất mình không nên xen vào, cho khỏi bị cuốn vào trong cái vòng xoáy đó.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô: “Cho nên, người phụ nữ trong miệng Lê Duyệt Tư kia có phải là Lâm Thuý Vân không?”
“Anh nói cái gì?”
Sau khi nghe câu này, Tô Kim Thư gần như sắp nhảy ra khỏi giường: “Anh nói là Thuý Vân?”
“Em không tin?”
Lệ Hữu Tuấn vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Tô Kim Thư vội vàng chạy tới và nhìn thấy cảnh một nam một nữ ôm nhau trên màn hình điện thoại.
Người đàn ông là Lục Mặc Tham không sai Bóng dáng người phụ nữ thì có vẻ hơi mờ ảo Nhưng là chỉ cần là người quen thuộc, nhìn một chút là có thể nhận ra.